Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 180: Mỹ nhân đó!



Editor: May

”Nghe nói hôm nay có một nhân viên mới tới trình diện, có lẽ là một người trong bọn họ đi?”

”Cả hai đều xinh đẹp, cũng không biết là ai?”

”Tôi thích người tóc uốn xoăn kia, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng, rất hấp dẫn....”

”Tôi thích người tóc thẳng kia, bộ dáng đẹp mắt, còn có eo thon nhỏ....”

Nam đồng nghiệp trong văn phòng, bắt đầu tà ác rồi.

Diệp Mân đi phòng tài liệu tìm Diệp Tử, Thẩm Chanh thì đi phòng làm việc của quản lý làm thủ tục nhậm chức.

Gõ vang cửa phòng làm việc, nghe được bên trong truyền đến một tiếng vào đi, Thẩm Chanh đẩy cửa ra đi vào.

Cô cũng không nói cái gì, trực tiếp để báo cáo nhậm chức tới trên bàn làm việc....

Quản lý nâng gọng kính, cầm báo cáo nhậm chức qua, lật xem mấy cái, cũng không ngẩng đầu lên hỏi: “Thẩm Chanh?”

”Ừ.”

”Bằng cấp ba?”

”Có ý kiến?”

Quản lý thổ huyết, bà chỉ thuận miệng hỏi một chút, liền rước lấy bất mãn rồi!

Cất tư liệu vào trong kho hồ sơ, xử lý xong, quản lý đưa tay chỉ ra phía ngoài, “Đi ra ngoài quẹo trái, vị trí thứ ba, bàn làm việc của cô.”

”Ừ.”

Thẩm Chanh đến câu cảm ơn cũng không nói, liền xoay người đi ra phòng làm việc, sau đó tuyệt không khách khí sập cửa phòng lại.

Quản lý hứ một tiếng, dạo này, người có chút quan hệ liền vô pháp vô thiên, ngay cả người cấp trên như bà ta cũng không để vào mắt.

Bàn làm việc của Thẩm Chanh, vừa vặn dựa vào bên ngoài phòng tài liệu.

Cô vừa đi qua ngồi xuống, mở máy vi tính lên, Diệp Mân liền lôi kéo một cô gái có dáng dấp ngọt ngào đi ra từ phòng tài liệu, đi đến trước mặt cô.

Vừa nhìn thấy Thẩm Chanh, Diệp Tử liền kinh ngạc nhảy lên: “A a a!”

Diệp Mân giống như đã sớm thành thói quen với bộ dáng cả kinh sợ hãi của cô em gái này, chỉ hỏi cô bé: “Em la cái gì?”

Diệp Tử không có trả lời vấn đề của cô ta, mà là úp sấp trên bàn làm việc của Thẩm Chanh, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Chanh, thở dài: “Là mỹ nhân đó!”

Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Chanh được người khen xinh đẹp, nhưng bị người dùng cách này để khen, thật đúng là lần đầu tiên.

Thuận tay thay đổi vị trí chậu cây xanh trên bàn, cô mới nâng khóe môi lên, “Ừ, rất có mắt nhìn.”

Diệp Tử không nháy mắt một cái nhìn chằm chằm cô, chà xát bàn tay nhỏ bé, “Hì, em có thể sờ mặt chị một chút không?”

Thẩm Chanh: “....”

”Em - quỷ linh tinh!” Diệp Mân đưa tay kéo người ngồi dậy, mở miệng nói: “Vị mỹ nhân, là vợ anh Thi Vực của em đó.”

”Gì?” Diệp Tử bối rối, nhìn xem Thẩm Chanh, lại nhìn xem Diệp Mân, “Anh Thi Vực kết hôn từ khi nào vậy? Hơn nữa đối tượng còn không phải là chị....”

Diệp Mân không có dự định giải thích nghi hoặc cho Diệp Tử, mà là đổi chủ đề, hỏi cô bé một vấn đề không liên quan, “Em nói, chị và cô ấy, ai đẹp hơn một chút?”

Thẩm Chanh: “....”

Vấn đề này của cô ta, ngược lại làm khó Diệp Tử, cô bé chớp đôi mắt to vô tội, “Nói thật hay nói dối?”

”Nói dối.”

”Nói thật.”

Câu trước đó là Diệp Mân nói, một câu đằng sau là Thẩm Chanh nói.

Thật ra Diệp Mân đã đủ đẹp rồi, ở thành Đô, cô ấy chính là đối tượng mà rất nhiều nhân vật nổi tiếng và đám công tử tranh nhau theo đuổi.

Nhưng ở trước mặt Thẩm Chanh, cô ấy lại thua kém hơn một chút.

Ngược lại Thẩm Chanh, bất kể là so với Diệp Mân, hay là so với những người phụ nữ khác, dường như xưa nay luôn là tự tin như vậy, đây cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Mân sẽ thưởng thức cô.

Một muốn nghe nói thật, một muốn nghe nói dối, khiến Diệp Tử khó khăn, “Cái này sao....”

Quản lý Triệu đúng lúc đi ra từ phòng làm việc, nghe được đối thoại của các cô, sắc mặt xụ xuống.

”Các người là không tìm được chuyện để làm sao? Ở đây so sánh xinh đẹp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.