Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 192: Xinh đẹp



Thẩm Chanh đi ra từ phòng tắm, Thi Vực đã mặc chỉnh tề, đang hai chân xếp chồng ngồi ở trên sofa trước cửa sổ sát đất.

Đầu ngón tay của anh kẹp một điếu xì gà, ngọn lửa hơi yếu từ từ cháy, mùi xì gà nồng đậm, trong nháy mắt lắp đầy cả phòng ngủ.

Thấy cô đi ra, Thi Vực bỏ xì gà đã cháy dở một nửa vào trong cái gạt tàn thuốc, đứng dậy, “Dọn dẹp một chút, dẫn em đi gặp người.”

Thẩm Chanh cũng không hiếu kỳ anh muốn mang cô đi gặp ai, trực tiếp quần áo chuẩn bị xong từ tối hôm qua ở trên tủ đầu giường vào phòng tắm thay, thay xong đi ra, cô mới mở miệng nói: “Tôi phải đi làm.”

”Buổi làm này có thể không đi.”

Thi Vực đi tới, duỗi tay thon dài ra chỉnh sửa lại cổ áo thay cô, dường như rất hài lòng với cách mặc hôm nay của cô.

Áo sơ mi trắng, quần jean, là cách ăn mặc thanh lịch nhất, cách mặc bình thường nhất.

Ở trên người cô, lại mặc ra một hương vị khác.

Một khuôn mặt sạch sẽ đến không có một chút tỳ vết nào, hoàn toàn có thể nhéo ra nước.

Mũi xinh xắn dễ thương, đôi mắt nước, môi kiều diễm ướt át, mỗi một chỗ, đều hoàn mỹ đến mức làm cho người ta hâm mộ.

”Vừa vào công ty liền bỏ bê công việc, ấn tượng không tốt.”

Thẩm Chanh có bao giờ tuân thủ quy tắc như vậy, cho nên có chút không quen đứng đắn lúc thức dậy, gọi Thi Vực.

”Thẩm Chanh Tử em làm cho người ta có ấn tượng tốt hơn từ khi nào vậy?”

Anh nhìn cô, nụ cười nơi khóe môi lúc sáng lúc tối, nhìn có vẻ, giống như một chữ tà.

Vừa nghe được anh gọi Thẩm Chanh Tử, Thẩm Chanh liền đau đầu, mặt đau toàn thân đau, “Ai cần anh lo!”

Cô đưa tay đẩy anh ra, đi đến đứng ở trước gương soi toàn thân, vén vài sợi tóc rơi tán loạn trên trán đến sau tai.

Thi Vực rất thích tính khí ấy của cô, tiến lên, nhốt chặt eo của cô từ phía sau, mờ ám thổi một ngụm khí nóng ở bên tai cô.

Chút ấm áp lượn lờ ở bên tai, nhẹ nhàng nhẹ nhàng, mang theo hơi thở độc hữu của đàn ông, suýt chút nữa rối loạn tinh thần của Thẩm Chanh.

Cô đang muốn tránh khỏi cái ôm của anh, chợt nghe đến một giọng nói ám ách trâ,f thấp vang lên ở bên tai.

”Xinh đẹp.”

Thi Vực ôm cô càng chặt hơn, giống như là đang muốn nhào nặn cô vào trong xương cốt.

Trong mắt, tràn đầy cưng chiều.

Thẩm Chanh không thể không thừa nhận, lúc nghe anh nói ra hai chữ này, trong lòng là ngọt.

Cô cong khóe môi lên, xoay người ôm cổ Thi Vực, giữa phong cách lẫn cử chỉ, quyến rũ đột nhiên bộc phát ra, “Thi đại thiếu gia, anh đây là biểu thị muốn ngừng mà không được với tôi sao?”

Một người đàn ông, bị phụ nữ khiêu khích, tâm trạng đương nhiên không tốt đến đâu, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Thấy sắc mặt anh có biến, Thẩm Chanh xấu xa cọ cọ ở trên người anh, “Nói đi!”

”Khiến tôi muốn ngừng mà không được? Em có năng lực đó hay không?”

Mặt Thi Vực âm trầm, trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy âm u, nhìn ra được, anh đang tức giận.

Thẩm Chanh nhướng mày, rút tay về, rầu rĩ nói một câu: “Không có tình thú!”

Cô đang muốn xoay người, Thi Vực liền kéo dài một bước tiến lên trước, dùng một tay ôm eo cô, Thẩm Chanh cả kinh liền đưa tay ôm cổ của anh.

Nhìn gương mặt giá lạnh này, cô có chút khó chịu nhíu mày, “Họ Thi kia, anh làm gì vậy?”

Thi Vực không đáp lời, không nói một lời, trực tiếp vứt cô đến trên giường.

”Dựa vào.... Ưm!”

Không đợi Thẩm Chanh mắng ra tiếng, thân thể của anh liền phủ lên, giống như là có lửa đang cháy, nóng bỏng cuồn cuộn.

Bị quăng đi như vậy, đầu óc Thẩm Chanh liền trống rỗng.

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Thi Vực đè ở trên người cô, kinh ngạc đến há to miệng.

Người đàn ông này đang làm gì?

Vừa vội vàng cởi ra nút áo sơ mi của chính anh, vừa.... vừa cởi quần áo của cô?!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.