Đi ra từ bộ phận nhân sự, Thẩm Chanh mang theo Diệp Tử đi bộ phận hành chính.
Vừa bước vào, đã bị thư ký ở quầy lễ tân lễ phép chặn lại: “Hai vị, có hẹn trước không?”
Thẩm Chanh không có trả lời vấn đề của cô ta, chỉ là kéo tay Diệp Tử
đến phía trước cô, nhíu mày, lạnh nhạt hỏi, “Còn cần hẹn trước sao?”
”Diệp.... Diệp tiểu thư....”
Thư ký nhận ra Diệp Tử, lập tức có vẻ có chút thất kinh.
Thẩm Chanh thấy ánh mắt cô ta nhanh chóng trốn tránh, còn thỉnh
thoảng nghiêng mắt nhìn về phía phòng làm việc của tổng giám đốc, lập
tức phát giác được gì đó, “Sao? Tổng giám đốc của các cô đang tiếp
khách?”
Nghe cô hỏi như vậy, thư ký lập tức trả lời thuận theo lời của cô:“Đúng, hiện tổng giám đốc đang bàn chuyện với khách hàng, tạm thời không tiện gặp người, cho nên....”
Cô ta chưa nói câu kế tiếp ra, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, muốn đuổi người đi.
”Cho nên gì?”
Thẩm Chanh giả bộ như không hiểu, muốn cho cô ta nói rõ ràng.
Thư ký giống như đọc được sát khí từ trong ánh mắt của cô, có vẻ có chút thiếu tự tin, “Mời các người lát nữa lại đến.”
Thẩm Chanh không nói năng gì, đưa tay liền đẩy thư ký ngăn cản trước mặt đến bên cạnh, lôi kéo Diệp Tử đi tới.
Chuyện Diệp Tử là vị hôn thê của Thẩm Minh, cho tới nay cũng không có công khai, nhưng thư ký lại đã sớm biết được chuyện này.
Cho nên, Diệp Tử muốn đi vào, dù cô ta có lớn gan hơn nữa cũng không dám ngăn cản.
Đành phải vội vàng chạy về phòng thư ký, gọi điện thoại thông báo cho Thẩm Minh.
Thế nhưng đường dây điện thoại lại bận, gọi liên tiếp vài cuộc đều không gọi được, thư ký gấp đến độ dậm chân.
Cửa phòng làm việc của tổng giám đốc đóng chặt, bức màn kéo kín, từ bên ngoài hoàn toàn không thể thấy được tình hình bên trong.
Nhưng, Thẩm Chanh và Diệp Tử vừa đi tới bên ngoài, liền đã nghe có âm thanh lục tục truyền ra từ bên trong....
Loại tiếng ngâm rên khó nghe đó, một tiếng cao hơn một tiếng, Thẩm
Chanh nghe đến trong dạ dày thẳng bốc lên, không nhịn được muốn buồn
nôn.
Coi như không thấy được bên trong, nghe âm thanh cũng nghe ra được người ở bên trong đang làm cái gì.
Âm thanh phóng đãng như vậy, quả thật khiến người ta chịu không nổi.
Bình thường, một người phụ nữ gặp phải vị hôn phu của và người phụ nữ khác cẩu thả, sẽ có hai loại phản ứng.
Một loại là khóc lớn chạy đi, một loại khác là phá cửa xông vào.
Nhưng Diệp Tử, cũng không ở trong hai loại đó, mà là thuộc về loại thứ ba.
Nghe bên trong truyền ra âm thanh phóng đãng, cô bé lại có thể không có một chút xíu phản ứng.
Giống như người đàn ông đang chìm đắm trong hương ôn nhu của người khác ở bên trong không có một chút quan hệ với cô bé.
”Mỹ nhân, rất xấu!”
Hơn nữa, cô bé còn chớp mắt to vô tội, nói với Thẩm Chanh một câu như vậy.
Đối với phản ứng của cô bé, Thẩm Chanh tỏ vẻ không hiểu: “Xấu?”
”Đúng rồi! Mỹ nhân chị nói đi, lỗ tai nghe loại âm thanh này có thể hư mất hay không?”
”Em không tức giận?”
”Tại sao em phải giận? Anh ta yêu người phụ nữ nào, vui vẻ với người
phụ nữ nào thì vui vẻ thôi, dù sao em cũng không thích anh ta!”
“....”
Vị hôn phu của mình và người phụ nữ khác lăn lộn trên đất, lại có thể không tức giận, hơn nữa cobf như người không có việc gì....
Diệp Tử này, cô thích.
Thấy Thẩm Chanh không nói gì, Diệp Tử kéo kéo tay cô, nhìn cô, nghiêm trang hỏi: “Mỹ nhân, chị dẫn em đến đây có phải là muốn để cho em nghe
bọn họ gì kia không?”
”Nghe thì tính là cái gì, em muốn xem không?” Thẩm Chanh nâng khóe môi, cười đến quyến rũ khôn cùng.
”Ưm! Khẩu vị quá nặng, mỹ nhân, em không chịu nổi!” Đối với cái này,
Diệp Tử là kháng cự, cô chính là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, ngay
cả nụ hôn đầu tiên là hương vị gì cũng không biết, làm sao dám xem thứ
này.