Lúc chiều, không biết đã xảy ra chuyện gì, quản lý Triệu nhận điện thoại, rồi liền vội vàng rời khỏi bộ phận nhân sự.
”Làm sao vậy làm sao vậy, sao sắc mặt lão vu bà lại khó coi như vậy?”
”Các người thấy bà ta đi rất vội vã không, nhất định là gặp phải chuyện gì rồi...”
”Nhất định là bị lãnh đạo gọi đi giáo huấn!”
”Đáng đời, ai bảo bình thường bà ta thích bới móc tật xấu của người khác, lần này nên để bả ta nếm thử mùi vị rồi.”
Quản lý Triệu mới vừa đi xa, đồng nghiệp trong bộ phận đã bắt đầu bàn tán xôn xao.
Thẩm Chanh đang đổi nước cho bồn hoa nhỏ trên bàn làm việc, coi như không nghe thấy lời của bọn họ, cũng không tham dự vào.
Diệp Tử không thích thị phi ở sau lưng người, bình thường cũng rất ít buôn dưa lê với người khác, cho nên không đi tham gia náo nhiệt.
Cô bé hết bận công việc trên đầu, liền chạy đi nói chuyện phiếm với Thẩm Chanh.
Nghe được Diệp Tử nói đến vài ngày trước Thẩm Minh gọi điện thoại cho nhà cô bé, Thẩm Chanh không khỏi nhíu mày, “Anh ta nói như thế nào?”
Diệp Tử kéo một cái cái ghế tới ngồi xuống, vểnh cái miệng nhỏ nhắn
lên, “Anh ta à! Ở trước mặt ba của em nói em không làm việc tốt, cùng
người khác xông loạn vào phòng làm việc của anh ta, sau đó, ba của em
liền gọi điện thoại đến chửi em một trận. Nói gì mà, nếu em còn dám làm
ẩu, liền gả em trước thời gian.”
”Vậy em nói sao?”
”Em nói được! Dù sao sớm muộn gì cũng phải gả nha.”
Thẩm Chanh: “....”
”Mỹ nhân, có phải chị cảm thấy em đặc biệt ngốc không? Cái gì cũng nghe trong nhà, cũng không biết phản kháng.”
Diệp Tử chớp động đôi mắt trong veo như nước, bộ dạng như vậy, nhìn có vẻ đặc biệt đơn thuần.
”Ừ, ngốc.”
Một cô gái sạch sẽ như vậy, gả cho một bại hoại lịch sự chính hiệu.
Không phải đáng tiếc, là đáng thương.
”Em muốn gả sao?”
Thẩm Chanh nhìn Diệp Tử, muốn đọc được đáp án từ trong mắt của cô bé.
Diệp Tử kéo môi cười cười, cô bé chỉ nói là: “Mỹ nhân, em không có lựa chọn.”
”Em có.” Thẩm Chanh nhìn cô bé, lạnh nhạt nói: “Không có người nào có thể điều khiển cuộc đời của em, kể cả cha mẹ của em. Bọn họ sinh em
nuôi em, ân lớn hơn trời, em hẳn phải báo đáp, nhưng không phải dùng
cách này. Bọn họ không có quyền lợi thao túng cuộc đời của em, cũng
không có quyền lợi vì bản thân, một tay đẩy em vào địa ngục.”
Nhà họ Thẩm, đây là một nơi còn đáng sợ hơn địa ngục.
Người nhà họ Thẩm, còn tàn nhẫn, vô tình hơn ác ma, vì đạt tới mục đích sẽ không từ thủ đoạn.
Sinh tồn ở một nơi như vậy, sợ rằng lúc nào cũng đều sẽ kinh hồn táng đảm.
Giống như sáu năm trước, khi cô bị nhà họ Thẩm đuổi tận giết tuyệt, chưa từng có một khắc thả lỏng cảnh giác.
Diệp Tử vẫn đang cười, “Mỹ nhân à, hôn ước của em và nhà họ Thẩm, từ nhỏ đã định ra rồi, không dễ dàng giải trừ như vậy.”
Thấy cô bé cười đến không tim không phổi, Thẩm Chanh khẽ khép mắt,
môi mỏng khêu gợi nhẹ nhàng nâng lên, “Em chỉ cần nói cho chị biết, có
muốn giải trừ hôn ước hay không.”
Diệp Tử im lặng mấy giây, vẫn là gật đầu, “Muốn thì muốn, nhưng....”
Cô bé muốn nói lại thôi, Thẩm Chanh lại biết cô bé muốn nói gì, “Lo
lắng quan hệ hai nhà Diệp Thẩm bị phá vỡ, buôn bán bị hao tổn?”
Diệp Tử gật đầu, “Ừ!”
”Không sợ, chỉ cần em không đề cập tới giải trừ hôn ước, nhà họ Thẩm không có cớ làm khó dễ nhà họ Diệp của em.”
Khóe môi Thẩm Chanh hơi nhếch lên, đột nhiên lan tràn ra ý cười, mang theo vài phần xinh đẹp.
Diệp Tử có chút hoang mang, “Vậy làm sao giải trừ?”
”Để họ Thẩm chủ động nói ra.”
”Anh ta nói ra? Mỹ nhân, em cảm thấy khả năng không lớn....”
”Sao lại không thể?” Thẩm Chanh giương môi, cười đến thần bí khó lường, “Mọi việc đều có thể.”