Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 218: Phụ nữ thật phiền phức ... (kiêu ngạo nhỏ của chanh tử)



Sắp đến giờ tan tầm, bên ngoài truyền đến xôn xao ầm ĩ.

”Ai vậy?”

”Thi Vực đó, các người đừng nói với tôi là không nhận ra anh ta?”

”Là chủ nhân dinh thự nhà họ Thi, Thi Vực - nhân vật làm mưa làm gió thành Giang?”

”Chính là anh ta.”

Dù ít hiện thân, nhưng Thi Vực cũng thành tiêu điểm chú ý của vạn người.

Anh giống như là vương giả tự cao tự đại, quanh thân tản ra hơi thở tôn quý, một động tác nhỏ trong lúc lơ đãng, cũng có thể dẫn đến từng đợt than sợ hãi.

”Thẩm Chanh, chồng cô đến rồi!” Không biết là ai nhắc nhở một tiếng.

Thẩm Chanh ngẩng đầu, nhìn thấy thân hình cao ngất đang đi về phía cô.

Một tay Thi Vực cắm ở túi quần trong, nện bước bước chân trầm ổn, trên khuôn mặt tuấn tú rõ ràng như đao khắc hiện ra ánh sáng quyến rũ, khóe môi chứa đựng một nụ cười mỏng như có như không.

Giữa phong cách lẫn cử chỉ đều khí khái bức người, anh phong hoa tuyệt đại, nhìn kiểu gì cũng làm cho người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Thẩm Chanh lần đầu tiên cảm thấy, người đàn ông này, đẹp trai đến rối tinh rối mù.

Trong lúc cô vẫn đang thất thần, Thi Vực đã đi tới, không nói một lời, đưa tay liền ôm eo của cô, một tay kéo cô vào trong ngực.

Thẩm Chanh ngẩng đầu liếc qua anh, mang theo vài phần không vui, “Động tay động chân.”

Nghe cô nói như vậy, bàn tay to của Thi Vực kéo chặt, ôm cô càng chặt, cúi đầu, cố ý phun hơi thở nóng rực đến trên mặt của cô, “Sao, em không thích?”

Anh giơ khóe môi lên, mang theo nụ cười tùy ý, cứ nhìn cô như vậy.

Ánh mắt như thế, quả thật mờ ám không thôi.

”Khụ! Có đi hay không?”

Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng, ma túy, suýt chút nữa lại bị tên yêu nghiệt này đầu độc rồi.

Cô nói xong, đẩy Thi Vực ra, sau đó liền xoay người rời đi.

Đi ra từ công ty, Thi Vực đi lái xe tới đây, đợi sau khi Thẩm Chanh ngồi lên xe, thay cô cài dây an toàn, mới hỏi cô, “Muốn ăn cái gì?”

”Quán ven đường.”

”Không suy tính.” Anh không kịp suy nghĩ liền từ chối.

”Muốn ăn!” Chanh Tử nào đó kiêu ngạo.

”Không được.” Thi Vực lạnh mặt, âm trầm đến đáng sợ.

”Vậy không ăn nữa!”

”Phụ nữ thật phiền phức....”

”Ha ha!”

Rõ ràng cảm nhận được quanh người anh đều tản ra khí lạnh, Thẩm Chanh lại nhịn không được bật cười, nghĩ một đằng nói một lẻo, còn không phải muốn nhân nhượng cô.

”Buồn cười?”

Mắt Thi Vực nhìn thẳng lái xe, ngay cả đầu cũng không xoay một chút, chỉ là lạnh giọng hỏi cô.

”Có chút.”

”Buồn cười chỗ nào.” Anh giảm bớt tốc độ xe, quay đầu nhìn cô, trong con ngươi thâm trầm kia tràn đầy âm u.

”Tưởng tượng một chút bộ dạng anh ăn quán ven đường, liền buồn cười.”

”Hả?”

”Thật ra cũng không buồn cười như vậy.”

“....”

”Dù anh chết đói, cũng nhất định sẽ không ăn những thứ kia đúng không?”

“....”

”Yên tâm, tôi sẽ đút anh ăn.”

Thi Vực: “....”

Người phụ nữ này, đúng thật là bị anh làm hư, trong đầu nghĩ đến đều là những lời linh tinh gì đó.

Rất nhanh, lái xe đến khu náo nhiệt, đứng ở bên ngoài một quán bán hàng.

Là nơi lần trước Thẩm Chanh và Tôn Nham đã tới.

Nơi này buôn bán rất thịnh vượng, tuy rằng trời còn chưa có tối, đã ngồi đầy.

Thật ra người tuổi trẻ bây giờ, ít nhất có hơn phân nửa đều thích hình thức đi ăn cơm như vậy, giá rẻ đồ ngon, tùy tâm sở dục.

Nhưng Thi Vực, lại giống như rất phản cảm chỗ như thế.

Anh xưa luôn cao cao tại thượng, ra vào đều là nơi cao cấp, ăn một bữa cơm có thể tiêu hết năm con số, từ bao giờ giảm xuống bộ dạng đến những nơi thế này?

Cho nên tâm tình của anh đặc biệt kém, từ khi xuống xe, gương mặt vẫn luôn giá lạnh.

Từ trên người anh phát ra hơi thở nguy hiểm, như là đang tuyên bố với bên ngoài: Người lạ chớ tới gần!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.