Mới vừa rồi hai người còn đang đối chọi gay gắt, lúc nghe những lời này của Tần Cận, đồng thanh lên tiếng.
Thẩm Chanh quay đầu liếc nhìn Thi Vực, không nói gì.
Thi Vực cũng nhìn cô một cái, liền dời tầm mắt chuyển qua trên người Tần Cận, ánh mắt âm u, giống như có chút khó chịu anh ta.
Đọc được sát khí trong mắt của anh, lúc Tần Cận cách anh nửa mét xa
liền dừng bước lại, nhún nhún vai, làm ra một bộ dáng không sao cả: “Nếu các người cảm thấy chưa đã ghiền, tiếp tục, coi tôi như không tồn tại
là được rồi.”
”Nhàm chán!”
Thẩm Chanh nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh, liền đi thẳng tới trước mặt quầy khác.
Ánh mắt đảo qua tủ quầy, cô thuận tay chỉ một cái nhẫn bên trong, nói với nhân viên cửa hàng: “Cầm ra xem thế nào.”
Nhân viên bán hàng lễ phép mỉm cười: “Vâng.”
”Cái này.”
”Còn có này cái.”
”Này....”
”Đều lấy ra.”
Trong tủ quầy trang sức này đều thuộc về tinh phẩm, chỉ cần là một
chiếc nhẫn liền giá trị hơn mười vạn, lúc người bình thường chọn nhẫn,
chỉ khi nhìn trúng thứ mình thích mới có thể yêu cầu mang thử, ít ai sẽ
có giọng điệu lớn như vậy.
Tuy rằng nhân viên cửa hàng cảm thấy Thẩm Chanh không phải là thật
lòng muốn mua, nhưng vẫn nhẫn nại tính tình, lấy ra toàn bộ nhẫn cô nhìn trúng.
Thẩm Chanh có chút lười nhác tựa ở quầy cửa hàng, cũng không mang thử, chỉ là lấy tay khuấy động chơi đùa.
Nhân viên cửa hàng: “....”
Dù cho không có cách nào hiểu hành vi của Thẩm Chanh, nhân viên cửa
hàng vẫn không có biểu hiện ra không kiên nhẫn, ngược lại cười nói: “Mỹ
nữ, cô thử mang một chút đi? Tay của cô xinh đẹp như vậy, đeo nhất định
đẹp mắt.”
”Tôi không thích đeo nhẫn.”
Nụ cười trên mặt nhân viên cửa hàng cứng đờ: “Không thích nhẫn, chọn dây chuyền hoặc có lẽ là lắc tay đi....”
Thật ra cô ta vốn nói như thế này: Không thích nhẫn, tại sao lại muốn tới khu xem nhẫn chứ? Hơn nữa còn xem xét nhiều như vậy!
”Không chọn.”
Thẩm Chanh lạnh lùng đáp lại một tiếng, tiếp tục vuốt vuốt những chiếc nhẫn giá trị sáu con số.
Ngón tay của cô đùa nghịch trên mỗi viên kim cương một chút, nhân
viên cửa hàng hơi căng thẳng theo, những chiếc nhẫn kia có giá trị xa
xỉ, nếu bất cẩn đánh mất hoặc bị cạo sờn, tiền lương một năm của cô ta
còn chưa đủ đền.
Tần Cận liếc mắt nhìn sang vị trí của Thẩm Chanh, rút từ trong hộp
thuốc lá ra một điếu thuốc có tiếng đưa cho Thi Vực, đốt thay anh, rồi
mình mới đốt một điếu đưa vào trong miệng, hít một hơi: “Nghiêm chỉnh mà nói, Thi thiếu, sao hôm nay lại nghĩ đến mang chị dâu đến mua trang
sức?”
Đầu ngón tay Thi Vực đang kẹp điếu thuốc Tần Cận cho anh, nhưng không có hút, ánh mắt của anh dừng ở trên bóng dáng cách đó không xa.
Một hồi lâu sau, anh mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tần Cận, mày
kiếm khẽ dựng thẳng, có chút không vui: “Sao, chú không chào đón?”
”Thi thiếu, tôi biết anh có tiền, nhưng anh không thể dùng tiền
nghiền ép người nha! Tốt xấu gì thì tôi cũng có thể được coi là nhà giàu số một thành Giang, mười vạn trăm vạn, vẫn còn tặng được!”
”Anh muốn tặng, phải đi tặng những người phụ nữ khác.” Thi Vực bóp
tắt một nửa điếu thuốc đã cháy dở, lạnh chìm mở miệng: “Phụ nữ của tôi,
tôi nuôi nổi.”
Thật ra chỗ khác biệt lớn nhất giữa Tần Cận và Thi Vực chính là, anh
ta đối tốt với tất cả phụ nữ, mà Thi Vực, lại chỉ đối tốt với phụ nữ của anh.
”Bảo người ta lấy chiếc nhẫn đắt tiền nhất ở nơi này của anh ra.”
”OK!” Tần Cận xoay người, vỗ tay phát ra tiếng, “Lập tức lấy ngôi sao sáng chói ở trong tủ bảo hiểm ra.”