Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 240: Tôi trả nổi



Editor: May

Nhân viên cửa hàng có chút khó khăn nói: “Cái nhẫn này, gọi là ngôi sao sáng chói, chỉ có thể mang vào, không thể lấy xuống.”

”Gì?” Thẩm Chanh hoài nghi mình có nghe lầm hay không, vậy mà còn có chiếc nhẫn chỉ thể mang vào không thể lấy xuống?

”Cách thiết kế của ngôi sao sáng chói rất đặc biệt, cô xem, đường cong và mặt cắt này của nó, lúc mang vào rất dễ dàng, khi lấy xuống thì rất khó khăn.” Nhân viên cửa hàng nhẫn nại tính tình giải thích.

”Tôi không có nghe nhầm?”

”Đúng, cô không có nghe nhầm.”

Cúi đầu liếc mắt nhìn cái nhẫn chướng mắt trên ngón áp út, khuôn mặt nhỏ của Thẩm Chanh đều nhăn lại một chỗ, lần đầu tiên đeo nhẫn, liền nháo ra chuyện buồn cười như vậy.

Thấy cô bởi vì không thể lấy nhẫn xuống mà tức giận, nhân viên cửa hàng cười khuyên bảo: “Thật ra cởi không được cũng rất tốt, không mất được. Nhẫn quý giá như vậy, vẫn là đeo chặt ở trên tay sẽ tương đối ổn thỏa.”

Lúc này Thẩm Chanh mới nghĩ đến cái gì, hỏi cô ta, “Bao nhiêu tiền?”

Nhân viên cửa hàng đáp: “9999999. 9 vạn.”

”Bao nhiêu?”

”Khoảng gần một ngàn vạn.”

Thẩm Chanh: “....”

Một cái nhẫn, một ngàn vạn?

Thật không có nói giỡn với cô chứ?

Ai đặc biệt sao sẽ xài một ngàn vạn đi mua một chiếc nhẫn đeo trên tay!

”Chồng cô đã giao tiền xong rồi.” Nhân viên cửa hàng nhắc nhở cô, dường như muốn để cho cô đeo được yên tâm thoải mái một chút.

Thẩm Chanh: “....”

Cho nên vừa rồi các cô tích cực thuyết phục, bảo cô thử mang cái nhẫn này, là bị người sai sử? Có mục đích!

Cô xoay người quét mắt bốn phía một vòng, không nhịn được nhếch đầu lông mày lên.

Quả nhiên, trong hoàn cảnh rộng lớn, đã tìm không được bóng dáng của người đàn ông đó.

Cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Thi Vực, nhưng làm sao cũng không gọi được, không phải đường dây bận thì chính là không cách nào tiếp thông.

”Dựa vào!”

Một tay cô cầm điện thoại vỗ ở trên quầy, dọa nhân viên cửa hàng kêu to một tiếng, cho rằng là vấn đề của mình, cuống quít nhận lỗi với cô:“Xin lỗi, vừa rồi chúng tôi không nên cho cô đeo thử nhẫn ở dưới tình huống cô không biết chuyện gì.”

Thẩm Chanh như là không nghe thấy lời của cô ta, đưa tay chỉ một chiếc trong quầy rất nhiều chiếc nhẫn, “Gói cái đó lại.”

Nhân viên cửa hàng sững sờ một chút mới phản ứng kịp: “Vâng! Xin chờ một chút!”

”Còn có này.”

”Vâng!”

”Đôi nhẫn tình nhân này, cũng gói lại.”

”Được!”

”Này muốn!”

”Này cũng muốn.”

”Này không tệ, gói kỹ....”

“....”

Lúc Tôn Nham nhận được điện thoại lái xe chạy tới, Thẩm Chanh đã chọn hơn mười chiếc nhẫn, không có ý định dừng lại, vẫn đang tiếp tục.

Tôn Nham đứng ở bên cạnh, nhìn cô mạnh tay như vậy, không nhịn được mở miệng dò hỏi: “Thiếu phu nhân, còn mua?”

”Mua!”

Thẩm Chanh cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục chọn lựa.

”Thiếu phu nhân, đừng mua, mua nhiều như vậy cô cũng không mang hết.”

”Ai nói tôi muốn mang hả!”

”Không mang thì mua làm gì?” Tôn Nham đen mặt.

”Để chơi không được sao?” Cuối cùng Thẩm Chanh cũng ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.

Tôn Nham choáng, cách tiêu khiển của kẻ có tiền, anh tỏ vẻ không có cách nào hiểu được.

Bất quá người ta có người nuông chiều, có thể tùy hứng, anh còn có thể có biện pháp gì.

*

Vừa đến trang trại rượu, Tần Cận liền nhận được một cú điện thoại, nghe đối phương nói xong, anh ta cười cúp điện thoại.

Thi Vực dùng tư thái lười biếng ngồi đối diện với anh ta, tiện tay bưng một ly rượu đỏ lên, ưu nhã đung đưa ly rượu.

Tần Cận cũng bưng một ly, giơ lên cụng ly với anh, uống một ngụm, trêu ghẹo mở miệng cười nói: “Chị dâu chọn từ chỗ của tôi 18 chiếc nhẫn, 221 vạn.”

Thi Vực giang hai cánh tay dựa vào trên ghế sofa, hờ hững nhìn anh ta một cái, không nhanh không chậm phun ra một câu: “Tôi trả nổi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.