”Tô San tôi là ai, ngôi sao lớn diễn suất hạng nhất đó! Diễn trò đối với tôi mà nói chính là một bữa ăn sáng, cô yên tâm đi.”
”Chưa phát hiện được hạng nhất, ngược lại hạ lưu đã kiến thức được rồi.”
Vài ngày trước, Thẩm Chanh cố ý tìm xem những nổi danh của Tô San,
hình ảnh, nội dung phim, có thể nói là hạn chế trong cấp hạn chế.
Lúc ấy khi cô xem những loại phim này, bị người đàn ông nào đó phát hiện, sau đó.... Máy vi tính đã bị đập phá nát bấy.
Có thể nghĩ được, phim Tô San quay,có bao nhiêu rõ ràng, có bao nhiêu khó coi.
”Hạ lưu là hiến thân vì nghệ thuật, cô không hiểu.” Tô San hoàn toàn không thèm để ý.
”Là tiền tài bán mình thì không sai biệt lắm.”
”Lăn lộn vào giới giải trí, ai không phải bán mình vì tiền tài và
danh lợi, nhưng có vài người sẽ giả bộ thôi, tôi không thèm giả bộ, tôi
chính là trụy lạc như vậy, tôi dám thừa nhận, ai quản được?”
”Mẹ cô.” Thẩm Chanh nhẹ phun ra hai chữ.
”Mẹ của tôi? Không biết ở đâu, từ nhỏ đã chưa từng thấy qua. Nghe
nói, lúc còn trẻ mẹ của tôi là phụ nữ phong trần, làm Tiểu Tam cho một
phú hào bị lộng mang thai, sau đó liền sinh ra tôi. Sau đó người đàn ông kia không chịu tiếp nhận tôi, mẹ của tôi liền giao tôi cho người khác.”
Thẩm Chanh nghe cô ta nói xong, nở nụ cười, có một dạo cô cho là mình đã gặp phải chuyện thảm nhất, nhưng thực tế thì, bất hạnh hơn cô có
khối người.
”Thật ra cô có thể sống rất tốt, không cần phải giày xéo mình như vậy.”
Tô San cười ha ha, “Cô cho rằng ai cũng cũng tốt số giống như cô, gả
cho một ông chồng có tiền, ăn mặc không lo, tùy hứng làm bậy, muốn bắt
nạt ai liền bắt nạt người đó sao.”
“....”
”Thi Vực chồng của cô á, người đẹp trai lại có tiền, tuổi trẻ còn tài cao, là đối tượng ái mộ của toàn bộ phụ nữ thành Giang, tôi cũng
thích.”
Thẩm Chanh cũng không tức giận, nhàn nhạt mở miệng: “Cô thích thì làm được cái gì, phải là anh ta thích cô mới được.”
”Tôi chỉ đùa một chút mà thôi, cô đừng coi là thật, dù Tô San tôi có
tệ thế nào, cũng sẽ không phá đám hôn nhân của người khác, cũng không có hứng thú làm Tiểu Tam....”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tô San, Thẩm Chanh đứng dậy từ
vị trí làm việc đi tìm Diệp Tử, nhưng tìm khắp cả bộ phận đều không có
tìm được người.
Đi ra từ phòng tài liệu, cô tùy tiện gọi một đồng nghiệp lại hỏi: “Có thấy Diệp Tử không?”
”Diệp Tử sớm tan việc rồi, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, tôi thấy cô ấy vội vàng rời đi.”
”Ừ, cảm ơn.”
”Đừng khách sáo.” Sau khi đồng nghiệp lễ phép đáp lại, lại nghĩ tới
điều gì, có chút lúng túng mở miệng: “Nghe nói cô mua ngôi sao sáng
chói, có thể.... cho tôi xem một chút không?”
Thẩm Chanh không có nhắc qua ngôi sao sáng chói ở trước mặt bất kỳ
ai, cũng không có khoe khoang qua, nhưng chuyện này vẫn truyền ra ngoài.
Mới mấy ngày, trên dưới công ty, gần như mọi người đều biết, trên tay của cô đeo một chiếc nhấn giá trị tuyệt đối.
Đối với phần lớn thành phần tri thức mà nói, một chiếc nhẫn mấy vạn
đồng đã là cực hạn, vài chục vạn ngàn vạn càng thêm nghĩ cũng không dám
nghĩ.
Bởi vì theo bọn họ, loại hàng xa xỉ này không chỉ lãng phí tiền, còn không thực dụng.
Cho nên khi nghe nói chiếc nhẫn trên tay Thẩm Chanh có giá trị tám
con số liền khiếp sợ, cũng không thể hiểu nổi, ngay cả có tiền, cũng
không thể phung phí ở dưới tình huống như vậy chứ!