Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 254: Anh nói bậy, tôi rõ ràng họ Diệp



Editor: May

Ở dưới cái nhìn của Thẩm Minh, cô đây là khiêu khích, bước một bước dài tiến lên, muốn dùng tay đi bóp cổ của cô.

Thẩm Chanh đã đoán được anh ta sẽ ra tay với mình, tự nhiên sẽ không để cho anh ta được như ý, cô nhanh chóng tránh thân thể sang bên cạnh, dễ dàng tránh được công kích của anh ta.

Thẩm Minh lại không chịu thôi, đưa tay đánh về phía cô lần nữa....

"Bác Thẩm!"

Vào thời khắc quan trọng, Diệp Tử đột nhiên hô lớn một tiếng.

Tưởng Thẩm Uyên đã trở lại, Thẩm Minh dừng tay lại, vô thức nhìn về phía cửa đại sảnh.

Thừa dịp vào lúc này, Thẩm Chanh nhấc chân đá một cái, đá trúng vị trí eo của Thẩm Minh.

"Á...."

Cô dùng lực đạo không nhỏ, khiến thân hình Thẩm Minh mạnh mẽ run lên, phát ra một tiếng hút không khí.

Không thấy được Thẩm Uyên, anh ta mới nhận ra mình bị người đùa bỡn, lập tức không nhịn được cười lạnh.

Tiếng cười của anh ta quanh quẩn ở trong phòng khách rộng lớn, lạnh lẽo đáng sợ, khiến nhiệt độ không khí xuống đến đóng băng.

Người giúp việc bên ngoài nghe tiếng động chạy vào thấy, nhìn thấy người Thẩm Minh đầy máu, trên đầu rách một mảng, lập tức bị dọa đến không nhẹ, cuống quít tìm hộp thuốc tiến lên băng bó cho anh ta.

Trải qua chuyện vừa rồi, Thẩm Minh ngược lại đã tỉnh táo lại, anh ta ngồi trên ghế sofa, mặc cho người khác xử lý vết thương cho mình, bôi thuốc đỏ trừ độc, băng bó.

"Thiếu gia, có cần đi bệnh viện khám một chút không?"

Người giúp việc nhìn ra anh ta đang nổi nóng, sợ hãi hỏi ra những lời này.

Anh ta không có trả lời, người giúp việc cũng không dám hỏi nhiều hơn nữa, im lặng, tiếp tục xử lý vết thương cho anh ta.

Diệp Tử bò dậy từ dưới đất, chạy đến bên cạnh Thẩm Chanh, "Mỹ nhân, sao chị lại tới đây?"

Thẩm Chanh chỉ túi giấy da trên tay một chút, "Đến đưa hợp đồng."

Diệp Tử ồ một tiếng, khom người vuốt vuốt đầu gối có chút phát đau, cười giảo hoạt: "Mỹ nhân, vừa rồi chị đánh rất tốt!"

Thẩm Minh ngồi trên ghế sofa vừa nghe được lời này của cô, liền tức giận, "Diệp Tử, cô không được quên thân phận của mình!"

Diệp Tử không hiểu lời của anh ta, "Thân phận của tôi thế nào?"

"Cô là người của nhà họ Thẩm tôi!"

"Anh nói bậy, tôi rõ ràng họ Diệp...."

Thẩm Chanh: "...."

Thật không biết cô bé này thật sự không có tim không có phổi, hay là đang cố ý chọc giận bại hoại lịch sự kia.

"Mặc kệ cô họ gì, chỉ cần cô vẫn là vị hôn thê của Thẩm Minh tôi, liền nhất định là người nhà họ Thẩm!" Thẩm Minh anh muốn giữ ai ở bên người, không thông qua sự cho phép của anh ta, vậy thì cả đời này đừng hòng trốn thoát.

Diệp Tử nhìn anh ta, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, "Vậy chúng ta, có thể giải trừ hôn ước không?"

Thẩm Minh cười lạnh: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!"

"À! Vậy thì cứ như thế đi!"

Thẩm Chanh: "...."

Gọi điện thoại sao? Cứ như thế đi....

Thẩm Minh không muốn nói nhiều nửa câu với Diệp Tử, anh ta thu hồi tầm mắt từ trên người Diệp Tử, nhìn về phía Thẩm Chanh, "Chuyện của nhà họ Thẩm tôi, không tới phiên một người ngoài như cô nhúng tay, để hợp đồng xuống, lập tức cút!"

"Tôi thật không có hứng thú nhúng tay chuyện của anh, nếu không phải vì Diệp Tử, tôi đánh anh cũng ngại bẩn tay."

Vẻ mặt Thẩm Chanh mang theo vài phần khinh thường, lạnh nhạt nhìn Thẩm Minh, vươn tay liền ném túi giấy dai trên tay tới.

Túi giấy dai rơi trên mặt đất, người giúp việc thấy, sợ hãi vội cúi người nhặt lên, dùng hai tay đưa cho anh ta, "Thiếu gia."

Thẩm Minh nhận lấy, thuận tay mở ra, thấy được "Hợp đồng" bên trong, sắc mặt đột biến, dùng một tay vỗ tờ giấy ở trên bàn trà, hai mắt bị máu xông đỏ, tức giận tới cực điểm.

Người giúp việc lặng lẽ liếc qua phía trên, nhìn thấy mặt đầu heo và tên bên cạnh trên đó, cảm thấy có chút ngượng ngùng, đành phải yên lặng cúi đầu xuống.

"Ha ha! Thích không?"

Thẩm Chanh cười đến xinh đẹp, cho dù là đang gây hấn với người khác, cũng khiến cho người ta cảm thấy cô đẹp không gì sánh nổi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.