Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Nữ hầu đi tới rót hai ly rượu đỏ, sau đó yên lặng đứng sang một bên.
Thi Vực khoát khoát tay, các cô lập tức hiểu ý, cúi đầu lui ra ngoài.
Thẩm Chanh ăn một chút thức ăn, nhưng vẫn cảm thấy có chút ngán, liền buông đũa xuống.
Thi Vực nhìn thấy sắc mặt của cô có chút không tốt, mắt lạnh trầm xuống, “Không hợp khẩu vị?”
Thẩm Chanh lắc đầu, không nói gì.
Mắt sắc Thi Vực càng sâu, giọng nói cũng lạnh xuống, “Không thoải mái?”
Thẩm Chanh lại lắc đầu, sau đó đứng dậy, “Em ăn xong rồi, đi lên tắm rửa trước.”
Nói xong, cô xoay người rời đi.
Cô ăn không vô, Thi Vực cũng không có tâm tình, liền đi lên lầu theo.
Vào phòng ngủ không bao lâu, Thẩm Chanh đã tắm rửa xong đi ra.
Tóc dài ướt nhẹp khoác trên vai, toàn thân quấn khăn tắm, lộ ra bờ vai mượt mà, bộ phận ngực như ẩn như hiện.
Bộ dạng Thi Vực lười biếng ngồi ở sofa trên sân thượng, nhìn cô, cổ họng nhấp nhô, toàn thân khô nóng.
Người phụ nữ này, lúc nào cũng có thể dễ dàng trêu chọc dục vọng của anh lên, nhưng anh lại không có biện pháp khắc chế.
”Tới đây, “ Anh đưa tay về phía Thẩm Chanh.
”Ừ!” Thẩm Chanh đáp nhẹ một tiếng, vẫn là ngoan ngoãn đi tới.
Cô vừa mới đi đến trước mặt anh, anh liền đưa tay kéo cô qua, để cô ngồi trên đùi của anh.
”Đầu tóc còn ẩm ướt, muốn cảm mạo sao?” Ngữ khí của anh vẫn bá đạo như vậy.
Thẩm Chanh dựa vào lồng ngực khêu gợi của anh, đưa máy sấy cho anh, “Vậy anh sấy giúp em.”
Thi Vực không phải lần đầu sấy tóc cho cô, anh nhuần nhuyễn vén tóc dài mềm mại của cô, bắt đầu sấy từ vị trí đỉnh đầu.
Thẩm Chanh không an phận giật giật ở trong lòng anh, không cẩn thận đụng phải bộ phận nhạy cảm của cô.
Sau đó, Thi Vực liền khắc chế không được nổi lên phản ứng.
Anh quăng máy sấy đi, bắt lấy bờ vai Thẩm Chanh liền thuận thế đè ngã cô ở trên ghế sofa, ánh mắt còn đói khát hơn cả sói.
Ai ngờ Thẩm Chanh lại đưa tay đẩy ngực của anh, chui ra ngoài từ dưới thân anh, chân trần chạy đến bên cạnh.
Thi Vực dục hỏa đốt người, nhìn cô gái nhỏ cách anh một mét xa, “Quay lại đây!”
Thẩm Chanh không nhúc nhích, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Không.”
Trong đôi mắt Thi Vực lóe lên tín hiệu nguy hiểm: “Ba.”
”Hai.”
”Một....”
Khi anh vừa đếm tới một, Thẩm Chanh lại đi trở về.
Thân thể cô hơi nghiêng, liền nhào vào trong ngực Thi Vực.
Hai tay vòng ở cổ của anh, hai bắp đùi thon dài cũng chặt chẽ ôm eo của anh.
Mặt mày cong cong, tựa như yêu tinh câu hồn người.
Thi Vực đưa tay nâng phần eo của cô, giữ chặt, “Sao, tối nay lấy lui làm tiến?”
”Không....” Giọng nói Thẩm Chanh lười biếng lại gợi cảm, “Tối nay, em là muốn phân giường ngủ với anh.”
”Sao?” Thi Vực nheo mắt lại, “Em thử nói lại lần nữa xem?”
”Phân giường ngủ.”
”Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Thi Vực nói xong, trực tiếp bế cô lên, sau đó ném cô lên trên giường, không nói một lời liền đè lên, một phát kéo khăn tắm đi.
Nụ hôn kịch liệt giống như cuồng phong bão táp, rậm rạp chằng chịt
rơi vào trên cổ nhẵn nhụi trắng nõn của Thẩm Chanh, lưu lại chút dấu
hôn.
Thẩm Chanh hơi thở gấp, vẫn kiên quyết đẩy anh ra.
Thi Vực ngẩng mặt, đáy mắt là một mảnh âm u, hiển nhiên đã đến gần ranh giới bộc phát.
Đối diện với ánh mắt nóng rực kia, Thẩm Chanh lên tiếng, “Em có rồi.”
”Hả?”
”Em có rồi.”
Thân thể anh hơi dừng lại, “Gì?”
”Em có rồi.”
”Nói lại lần nữa xem.”
”Đặc biệt sao, em có rồi! Giống của anh!”
Thi Vực cứ nhìn cô như vậy, nhìn rất lâu, mới duỗi bàn tay to ra xoa bụng bằng phẳng của cô....
Chỉ là dừng lại mấy giây, anh lại đột nhiên ghì cô vào trong ngực, khẽ hôn trán, mũi, cằm của cô.
Ngọn đèn mờ nhạt chiếu xạ ở trên thân hai người, ngoài mờ ám, là tràn đầy ấm áp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.