Cô ta từ từ cúi người, che bụng của mình, trực tiếp toát mồ hôi lạnh.
Thẩm Chanh chậm rãi đi đến trước mặt của cô ta, cười má lúm đồng tiền như hoa, "Cô biết tại sao tôi muốn giữ cô ở lại nơi này làm việc không?"
Đào Đào nhìn cô chằm chằm, cắt chặt môi, cô ta không cam lòng!
Vốn phần đau đớn này, hẳn là do người phụ nữ trước mặt này chịu đựng!
Nhưng hiện tại, Thẩm Chanh vẫn diễm lệ, cao quý, không ai bì nổi như vậy!
"Bởi vì...." Thẩm Chanh để sát vào lỗ tai của cô ta, khẽ cười nói: "Tôi chính là thích bộ dáng cô không ưa thích tôi lại nghẹn không làm gì được tôi."
Nói xong, cô xoay người bước lên cầu thang xoay tròn, lưu lại tàn cuộc cho Tôn Nham xử lý.
Nửa tiếng sau, Tôn Nham gọi cho Thi Vực, báo cáo sự tình một chữ không lọt cho anh.
Miệng Thi Vực chứa nụ cười nhạt, vô cùng nguy hiểm tàn nhẫn, "Dám tính kế người phụ nữ của tôi, giỏi...."
"Ào!"
Một chậu nước lạnh tưới vào đầu, khiến Đào Đào không khỏi rùng mình một cái.
"Ông chủ, xử trí cô ta như thế nào?"
Một câu nói kia, như là chuông báo tử đến từ địa ngục, Đào Đào sợ tới mức run lên.
Ngẩng đầu nhìn Thi Vực đứng ở trước mặt cô ta, quanh thân tản ra hơi thở nguy hiểm, không kiềm được cắn chặt môi dưới, thậm chí không phát hiện mình đã cắn rách môi chảy ra một ít máu tươi.
"Thiếu, thiếu gia...." Giọng của cô ta rất nhỏ, nhỏ đến khó có thể nghe.
Thi Vực nhìn cô ta, trên mặt anh tuấn lả vẻ chán ghét mà không có lời nào có thể miêu tả được, khóe mắt đuôi mày toàn là tàn bạo hung hăng, "Tôn Nham."
"Vâng."
"Ném cô ta đến bãi tha ma vùng ngoại thành."
Tôn Nham cúi đầu lĩnh mệnh, "Vâng."
"Không!" Đào Đào dùng hết sức lực toàn thân hô kêu lên, "Không! Thiếu gia! Tha cho tôi đi!"
Thi Vực giống như không nghe thấy, xoay người sải bước rời đi.
Hai vệ sĩ mặc đồ đen đi tới, không nói một lời trực tiếp nhấc Đào Đào lên.