Thẩm Chanh đưa tay nhẹ nhàng che miệng, ngáp dài một cái, trong mắt phủ một tầng sương mù, bò xuống từ trên giường.
Kể từ sau khi mang thai, cả người vẫn luôn không có chút sức sống, thường hay mệt rã rời.
Từ sáng đến tối đều ở trên giường, ngủ đến xương cũng sắp gỉ sét, hôm nay khí trời rất tốt, cô định ra ngoài đi dạo.
Cô muốn ra khỏi cửa, Thi Vực cũng không có phản đối, chỉ là ném xuống một câu: "Đi theo anh." Liền dẫn đầu sãi bước chân đi ra ngoài.
Thẩm Chanh lười biếng duỗi lưng một cái, chậm rãi đi theo.
Tôn Nham và mấy tên thủ hạ đi theo ở phía sau, duy trì một khoảng cách nhất định.
Đảm bảo có thể không quấy rầy hai người, lại có thể kịp thời đối phó khi gặp phải sự việc đột ngột phát sinh.
Thi Vực thân cao chân dài, chỉ đi vài bước, Thẩm Chanh liền rơi ở phía sau rất xa.
Anh dừng bước chân một chút, quay đầu lại duỗi ra sau, "Còn không mau lên."
Nghe được lời của anh, cố ý mè nheo, đi đến còn chậm hơn hồi nãy.
Thi Vực híp mắt lạnh, người phụ nữ này, lại đang cố ý đối nghịch với anh.
Anh thoáng nhíu mày, cất bước đi đến trước mặt Thẩm Chanh, không nói một lời, một phát bắt được tay của cô liền kéo cô vào trong lòng.
Bá đạo nắm cằm của cô, "Lại không nghe lời? Hửm?"
Thẩm Chanh dựa vào ở trong lòng anh, cho ra đáp lại là một cái ngáp yếu ớt.
Trong mắt đẹp nổi lên một mảnh hơi nước, nhìn có vẻ nũng nịu lại động lòng người.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Thi Vực đột nhiên cúi người, một tay xuyên qua đầu gối của cô, một tay nắm eo cô, bế cô lên.
Động tác ôn nhu, giọng điệu cường thế: "Người phụ nữ phiền toái."
Thẩm Chanh lại lười biếng ngáp một cái, "Không phải anh rất người phụ nữ phiền toái như em sao."
Cô dừng một chút, lại lên tiếng, "Thả em xuống, em muốn đi dạo."
Thi Vực lại không có tính toán muốn buông cô ra.
"Anh ôm em đi."
Giọng nói trầm thấp, chân thật đáng tin.
Không có cách nào, Thẩm Chanh chỉ có thể dùng tay ôm cổ của anh, giật giật thân thể, tìm một tư thế thoải mái.
Thi Vực bị cô trêu chọc hầu kết hơi động, trên người bắt đầu cháy lên.
Bởi vì Thẩm Chanh mang thai, mỗi đêm anh đều đang khắc chế mình, đòi lấy nhiều nhất, cũng chỉ là một nụ hôn triền miên.
Dục vọng chồng chất như núi, hiện tại vừa bị Thẩm Chanh khiêu khích, suýt chút nữa không thể khắc chế lửa không ngừng bốc lên trong máu.
Anh đóng chặt mắt ưng, hít một hơi thật sâu, lúc mở ra lần nữa đã là một mảnh sâu thẳm, dục vọng hừng hực, nhưng lại không thể không cưỡng chế đè nén xuống.
Thẩm Chanh ôm chặt lấy cổ anh, dán bên mặt lên ngực anh.
Hơi thở đặc biệt thuộc về anh quanh quẩn ở trong mũi, tiếng tim đập mạnh mẽ có lực truyền đến bên tai, khiến cô cảm thấy yên tâm.
Ánh mặt trời ấm áp có mặt đúng lúc, chiếu vào trên người Thẩm Chanh, lười biếng, lại quyến rũ đến cực điểm.
Nhìn Thi Vực ôm Thẩm Chanh đi ra dinh thự, đám nữ hầu không khỏi có chút hâm mộ.
Một người phụ nữ, hạnh phúc lớn nhất chính là có thể có được một người đàn ông cưng chiều cô đến tận xương.
"Két-- ttt!"
Một chiếc xe con chạy nhanh đến, lốp xe ma xát mặt đất phát ra tiếng vang chói tai.
Con ngươi Thi Vực tối sầm lại, gần như trong nháy mắt phản ứng kịp, theo bản năng tránh sang bên cạnh.
Một giây trước khi té ngã, anh ôm chặt Thẩm Chanh vào trong lòng, bảo vệ nghiêm nghiêm thực thực.
Hai người liên tiếp lăn trên mặt đất vài vòng, đến khi đụng lên lên đèn đường bên cạnh mới ngừng lại được.
Tôn Nham phản ứng nhanh chóng, móc súng lục từ bên hông ra, sau khi lên đạn nhắm trúng mục tiêu bóp cò súng.
"Ầm!" Một tiếng vang thật lớn, âm thanh lốp xe nổ tung đinh tai nhức óc.
Chiếc xe kia mất đi khống chế, cong vẹo đụng vào trong vòng cây xanh bên đường.
Ngực Thi Vực bị va chạm, chỉ là anh không có thời gian để ý chính mình, đầu tiên xem xét Thẩm Chanh có bị thương hay không.