Thẩm Chanh hiếm khí tốt tính khí lặp lại một lần, “Nói cô ngu xuẩn.”
Mặt Hạ An An đỏ lên, “Tôi chẳng qua chỉ hỏi một chút cô có bị rắn cắn bị thương hay không thôi, sao lại thành ngu xuẩn rồi? Thẩm Chanh, dù
hai chúng ta từng có xích mích, cô cũng không cần phải nhục nhã tôi như
vậy chứ!”
”Nhục nhã cô.” Khóe miệng Thẩm Chanh treo ý cười, nhưng không có một
chút xíu nhiệt độ, “Muốn giết một người có thể có rất nhiều cách, tại
sao cô cứ luôn thích dùng loại thủ đoạn thấp kém như vậy chứ.”
Trên mặt Hạ An An lần lượt thay đổi một trận xanh một trận đỏ, “Cô
đừng ở chỗ này nói hưu nói vượn, tôi giết người khi nào hả? Không có
chứng cớ cô đừng nên nói lung tung!”
Thẩm Chanh cười khẽ một tiếng, “Hạ độc, tai nạn xe cộ, cô cho rằng tôi không biết?”
Hạ An An sững sờ một chút, ngay sau đó liền khẩn trương lên, “Tôi,.... Tôi không biết cô đang nói cái gì!”
Thẩm Chanh nheo con ngươi khêu gợi người lại, ý cười bên môi thu lại
vài phần, “Cô không biết tôi nói gì cũng không sao, nhưng cô rất nhanh
sẽ biết, cái gì gọi là một cái giá lớn.”
Tay nắm túi xách đột nhiên căng thẳng, trên trán Hạ An An đã toát ra
mồ hôi lạnh, cô ta nhìn Thẩm Chanh, còn đang cố gắng chống đỡ thân thể
đã bắt đầu như nhũn ra của mình, “Cô ít nói những lời này dọa tôi đi!
Tôi cũng không có làm chuyện phạm pháp gì, sẽ trả một cái giá lớn gì
chứ!”
Thẩm Chanh cũng không muốn tiếp tục nói tiếp với cô ta, trực tiếp đi vào thang máy tư nhân.
Ở trước một giây cửa thang máy muốn đóng lại, cô nhìn Hạ An An bên
ngoài, khẽ nhướn môi, “Sau này lúc làm chuyện xấu thì tâm tư lớn một
chút, tuyệt đối đừng thả rắn nhầm phòng.”
Cô vừa dứt lời, cửa thang máy liền chậm rãi khép lại.
Hạ An An sững sờ nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm gắt gao cửa thang máy, thật lâu sau mới hiểu được ý của câu nói kia.
Rắn, thả nhầm phòng?
Cũng vào lúc này mới nhớ tới, Thẩm Chanh mặc....
Hoàn toàn không giống như trên tấm hình!
Nhưng thủ hạ làm việc cho cô ta, lại đảm bảo với cô ta là không có nhận lầm người, nói là cách ăn mặc giống như trên tấm ảnh!
Trên tấm ảnh là áo sơ mi trắng quần jean, nhưng Thẩm Chanh lại mặc một váy dài màu trắng....
Đó chính là nói, thủ hạ thật sự coi người khác nhầm lẫn thành cô ta, thả rắn vào gian phòng của người khác?
Lúc này Hạ An An mới sực tỉnh hiểu ra mình đã gây họa, nghĩ đến lời Hà Duệ nói vừa rồi, lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Vẻ mặt cô ta vội vàng đi vào thang máy, nhưng cửa thang máy còn chưa
kịp đóng lại, liền có mấy vệ sĩ áo đen tiến vào, cưỡng chế kéo cô ta ra
khỏi thang máy.
Lảo đảo một cái, cô ta ngã mạnh xuống đất, đầu gối bị ngã rách, đau
đến mức cô ta rống to với mấy vệ sĩ: “Các người làm gì vậy! Dám đụng vào tôi, không muốn sống phải không!”
Cô ta tưởng lầm là người của Hà Duệ, cho nên mới kiêu ngạo như vậy.
Lại không biết những người này không có một chút liên quan với Hà Duệ, mà chính là thủ hạ của Mạc Khuynh Tâm.
Vệ sĩ thờ ơ với rít gào của cô ta, thấy cô muốn bò dậy từ dưới đất,
một cước quét ngang qua, Hạ An An lại ngã xuống mặt đất lần nữa, lần
này đến mặt cũng trầy da rồi.
Cô ta giãy dụa ngồi dậy từ dưới đất, che mặt bị thương lại nhìn chằm chằm mấy vệ sĩ, “Rốt cuộc các người muốn làm gì!”
Đối với chất vấn của cô ta, vệ sĩ làm như không nghe thấy, tất cả đều dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta.
Không có cách nào, Hạ An An chỉ có thể lấy điện thoại di động ra gọi cho Hà Duệ.
Điện thoại vừa mới tiếp thông, cô ta liền ủy khuất khóc lên, “Anh Duệ, anh mau tới cửa thang máy cứu em, có người đánh em....”
Chưa nói hết câu sau, điện thoại đã bị vệ sĩ đoạt mất, hung hăng đập bể trên mặt đất.