Cô nói xong, nhích lại gần trong lòng ngực của anh, ngước mắt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ dưới ngọn đèn lờ mờ kia, "Anh không xem tin nhắn sao."
Thi Vực không nói gì, chỉ ôm chặt cô, dùng hành động để nói cho cô biết, trong mắt của anh chỉ có cô.
Thẩm Chanh cũng không nói thêm gì nữa, lấy tay ôm eo của anh, ngủ say ở trong lòng của anh.
Sáng ngày hôm sau, trước khi cô rời giường.
Sau khi rửa mặt, ngay cả đồ ngủ cũng không có đổi liền đi xuống lầu.
Uống ly sữa nóng, liền ngồi xuống trên ghế sofa trong phòng khách chơi điện thoại.
Mỗi lần chỉ cần cô vừa lấy điện thoại di động ra, người hầu đều sẽ hoảng sợ tuôn mồ hôi lạnh.
Nhìn thời gian trôi qua một phút, hai phút,.... bốn phút, càng thêm vô cùng khẩn trương.
Cũng may, lúc vừa qua khỏi năm phút đồng hồ, Thẩm Chanh liền để điện thoại đến bên cạnh.
Lúc này bọn người hầu mới thở phào một hơi....
Nhưng mới vừa thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn thấy Thẩm Chanh cầm lấy một con dao gọt trái cây, bắt đầu cắt quả táo.
Hoàn toàn chưa kịp nghĩ, liền tiến lên: "Thiếu phu nhân, cô nghỉ ngơi đi, loại chuyện này giao cho người làm chúng tôi làm là được rồi."
Thẩm Chanh ngay cả đầu cũng không ngẩng một chút, tiếp tục cắt quả táo.
Người hầu: "...."
Lúc Thi Vực đi xuống từ trên lầu, nhìn thấy cử động của cô, nhíu nhíu mày, không nói một lời.
Rất nhanh, anh sải bước lớn qua, túm lấy dao găm và quả táo trong tay cô, ngồi xuống ở bên cạnh cô, tự mình gọt vỏ.
Thẩm Chanh chẳng hề có chút khách sáo, lười biếng nằm đến trên ghế sofa, nhìn anh gọt vỏ.
Nhìn trong chốc lát, đang muốn nói gì, kết quả vẫn chưa nói ra, Thi Vực lại đột nhiên duỗi cánh tay dài ra.
Nhét quả táo vừa gọt xong vào trong miệng cô, sau đó đứng dậy đi toilet.
Trong miệng ngậm quả táo, Thẩm Chanh chán nản một trận.
Cô xoay người xuống sofa, đi đến bên ngoài toilet chờ anh.
Thi Vực vừa rửa tay đi ra từ bên trong, cô liền nhón chân lên, vươn bàn tay trắng nõn trơn mềm qua vai của anh, buộc ở cổ của anh.
Một tay khác còn cố ý điểm nhẹ ở trên môi anh vài cái, giống như gõ vào trong lòng của anh, hết sức chọc người.
Thi Vực cúi đầu, thấy Thẩm Chanh đang cười đến yêu mị.
"Ông xã...."
Giọng nói mờ ám, làm cho người ta mơ màng, ánh mắt càng thêm lửa nóng hiếm thấy.
Thi Vực lạnh lùng nhìn cô, không có phản ứng gì.
"Ông xã...."
Thẩm Chanh tiếp tục nói, lần này giọng nói cực kỳ nhu hòa.
Đầu ngón tay của cô trượt ở trên môi của anh, Thi Vực rất tự nhiên mở miệng ngậm chặt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, có chút không có phản ứng gì.
Thẩm Chanh chỉ mặc một kiện váy ngủ mỏng, dáng người xinh đẹp như ẩn như hiện, cô cứ dán ở trên người của anh như vậy, cực kỳ hấp dẫn.
Thi Vực đột nhiên dùng tay nắm chặt eo của cô, xoay người một cái, chống đỡ cô ở trên tường, khống chế hai tay của cô, cúi đầu tới gần.
Thẩm Chanh vô thức xoay đầu sang một bên, làm ra bộ dáng lấy lui làm tiến.
Thi Vực sẽ không để ý, cúi đầu tiến gần sát lỗ tai của cô, cười như không cười nói: "Bảo bối, em có biết trên đời này không thể lãng phí nhất là cái gì không?"
Anh mới vừa nói xong, tay đã không thành thật sờ soạng lên từ bên hông của Thẩm Chanh.
Nhưng Thẩm Chanh vẫn bình tĩnh tự nhiên, cười hỏi anh, "Là gì?"
Thi Vực giương nhẹ khóe môi, cố ý thả chậm tốc độ nói chuyện, "Mỹ thực và em!"
Thẩm Chanh nghe tiếng, hơi nghiêng đầu tới, nghênh hợp với anh: "Vậy anh dám ăn em sao?"
"Dám." Thi Vực nói xong, cúi đầu hôn lên.
Nhưng cũng đúng lúc này, Thẩm Chanh lại đẩy anh ra.
Xoay người một cái, thân thể đã tựa vào trên tường bên kia, tư thế quyến rũ ngoắc ngoắc ngón tay với anh, "Ông xã, đến ăn em đi."