Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 404: Xin lỗi, ta rất nhớ ngươi



Lần này, Thẩm Mộc bị an bày đến biệt thự trên núi.

Thi Vực phái người phụ trách bảo vệ, cùng với an bài bác sĩ khám cho cậu ấy mỗi ngày.

Lúc giữa trưa ngày hôm sau, Thi Vực tự mình lái xe mang Thẩm Chanh trở về biệt thự trên núi.

Người giúp việc dẫn hai người lên lầu, dừng lại ở bên ngoài phòng khách, nói: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, em vợ thiếu gia đang ở bên trong.”

Thi Vực ừ một tiếng, ý bảo người giúp việc lui ra.

Anh muốn cho Thẩm Chanh và Thẩm Mộc ở riêng một lát, cho nên cũng không có ý định quấy rầy: “Anh đi phòng sách.”

Đang lúc anh muốn đi, Thẩm Chanh đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau.

Cô cảm động vì săn sóc không để lại dấu vết của anh, ôm thật chặt eo của anh, tham luyến nhiệt độ của anh thêm một lát, mới xoay người nhẹ nhàng mở cửa đi vào.

Trong phòng, Thẩm Mộc vẫn nằm lẳng lặng ở trên giường, không nói chuyện, cũng sẽ không cười.

Có thể là do bác sĩ đã làm điều dưỡng sâu tầng thay anh, nên sắc mặt của anh nhìn có vẻ rất không tồi.

Thẩm Chanh ngồi xuống ở bên cạnh, nhìn anh một hồi lâu, mới vươn tay sờ lên mặt của anh.

Mặt của anh có chút thấp hơn nhiệt độ người bình thường, hiển nhiên là bởi vì vẫn luôn không nhúc nhích.

Thẩm Chanh nhếch nhếch môi, “Em ngủ một giấc này thật là sâu.”

”Có biết không, mấy ngày hôm trước em bị người bắt cóc đấy.”

”Anh rể em vì chị, liều mạng muốn cứu em trở về.”

”Nói cho em biết một bí mật.”

”Chị, có thể đã yêu anh ấy rồi...”

Trong phòng rộng lớn, từ đầu đến cuối đều chỉ quanh quẩn giọng nói của một mình cô.

Ngoài cửa, Thi Vực nghiêng dựa vào trên tường, nghe được một chữ này, không khỏi giương khóe môi đẹp mắt lên.

Mấy ngày qua, lại khôi phục yên lặng như cũ.

Sau khi Thi Vực xông vào phủ tổng thống cứu Thẩm Chanh trở về, Mạc Cẩn lại sai người ta phong tỏa tin tức, không cho phép bất kỳ ai truyền đi, cũng không truy cứu bất kỳ sai lầm của ai.

Mà là phái người truyền tin truyền miệng cho Thi Vực: “Nếu như anh dám thương tổn cô ấy, tôi sẽ nhốt cô ấy một lần nữa, giam cầm cô ấy ở bên cạnh tôi. Hơn nữa, sẽ không dễ dàng để cho anh cướp đi.”

Thi Vực đã làm xong chuẩn bị nghênh chiến Mạc Cẩn, không ngờ chờ tới lại là một câu như vậy.

Sau khi nghe lời thuộc hạ Mạc Cẩn mang tới, chỉ phát ra một tiếng cười nhẹ, cũng để cho người nọ mang một câu về cho Mạc Cẩn: “Người phụ nữ của tôi, vĩnh viễn chỉ có thể bị tôi giam cầm.”

Giây phút này, Mạc Cẩn ngồi trên ghế sofa, cầm một tấm hình cũ trong tay.

Nhìn người phụ nữ mặc áo cưới đứng ở bên cạnh anh trên tấm ảnh, cười ôn nhu: “Tìm được một người phụ nữ rất giống em, anh cũng rất thích cô ấy.... Đây là lần đầu tiên anh có cảm giác với người phụ nữ khác ngoại trừ em, em có thể trách anh không?”

Anh nói xong, lại cười: “Xem trí nhớ của anh này. Em vĩnh viễn đều cảm thấy hạnh phúc của anh là quan trọng nhất, sao có thể trách anh chứ.”

Nghĩ đến người vợ lúc nào cũng chiếu cố quan tâm anh chu đáo, lại nghĩ tới ánh mắt dứt khoát của Thẩm Chanh khi chống đỡ mảnh sứ vỡ ở trên cổ anh, hai thân ảnh chồng lên ở trong đầu anh, không xua tan được.

Mạc Cẩn không khỏi lộ ra nụ cười khổ: “Đáng tiếc, cuối cùng cô ấy cũng không phải là em.”

”Trong lòng cô ấy đã có chủ, chẳng thèm ngó tới anh.”

”Trên thế giới này, chỉ có em mới có thể yêu anh như vậy.”

”Không ngờ lần đầu tiên phản bội em, liền ăn đau khổ.”

Anh đặt tấm hình ở vị trí trái tim, nhưng ảnh chụp lại không thể cho anh một chút nhiệt độ.

Nhẹ nhàng ôm lấy tấm hình kia, cẩn thận, sợ sơ ý một chút sẽ tổn hại góc cạnh vốn đã cũ kỹ kia.

Cuối cùng người đàn ông nắm trong tay quyền lực to lớn đó cũng lộ ra vẻ mặt yếu ớt, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào: “Xin lỗi.... anh rất nhớ em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.