Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 462: Làm nổ bom



Editor: May

Lặng lẽ trao đổi, chỉ có hai người mới hiểu.

Thái Minh Kiều nhận túi văn kiện, hơi nặng, cô ta chỉ nghĩ bên trong là hợp đồng chuyển nhượng tài sản nghìn tỷ, hoặc là tư liệu.

Sau khi Tần Cận giao túi văn kiện cho cô ta, trấn định tự nhiên xoay người.

Đi đến Thi Vực trước mặt, từ trong hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc cho anh.

Thi Vực đưa điếu thuốc vào trong miệng ngậm lấy, nheo con ngươi âm u lại.

Tần Cận ngậm điếu thuốc ở trong miệng mình, sau đó lấy cái bật lửa quý giá ra đốt lên.

Hút một hơi, mới nghiêng thân đi qua lấy tay che khuất điếu thuốc trong miệng Thi Vực, giúp anh đốt lên.

”Bom sẽ tự động nổ sau ba phút.”

Tần Cận thả giọng nói cực kỳ thấp, ngoại trừ Thi Vực thì không có bất kỳ ai nghe được.

Theo người khác, anh là tự đốt thuốc cho Thi Vực, lại không biết hai người là đang dùng cách này truyền đạt tin tức.

”Nếu đồ đã giao ra, vậy anh cũng nên tuân thủ lời hứa rồi. Hiện tại anh có hai đường có thể đi, một, chúng ta đưa anh lên đường. Hai, chính anh tự tay chấm dứt mình!”

Ở trước tiền tài và lợi ích, Thái Minh Kiều đã gần như điên cuồng.

Cô ta nhìn Thi Vực, trong ánh mắt một mảnh đỏ rực, như là bị là tham niệm và dục vọng cắn nuốt, đã không còn một chút nhân tính nữa.

”Mấy chuyện nhỏ nhặt này, tôi không thích mượn tay người khác.”

Thi Vực giương môi khẽ cười, ngón tay khớp xương rõ ràng sờ qua trên súng, động tác và vẻ mặt hờ hững, ưu nhã giống như một người vương giả cao quý.

Thái Minh Kiều có một khắc thất thần, nhưng rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu.

Dựa vào cái gì đồ tốt nhất, đàn ông tốt nhất trên đời này đều là của người phụ nữ kia!

Nếu cô ta không có, cô ta không chiếm được! Vậy.... phải phá hủy!

”Anh đã muốn tự mình chết, vậy tôi sẽ thanh toàn cho anh!” Thái Minh Kiều cười lạnh, “Có thể động thủ rồi!”

Thi Vực thu ý cười bên môi lại, chậm rãi đưa tay, dùng họng súng nhắm chuẩn xác vào huyệt thái dương của mình.

Thái Minh Kiều đột nhiên dời tầm mắt chuyển qua trên người Tần Cận, không hòa thiện mở miệng: “Chuyện này không liên quan đến anh, anh có thể đi rồi.”

Tần Cận hít mạnh một hơi thuốc, giống như là có chút bực bội, “Anh em phải chết, tôi tất nhiên muốn ở đây tiễn anh ấy đoạn đường.”

Thái Minh Kiều hừ một tiếng, quay đầu ra lệnh cho sát thủ khác, “Đưa anh ta đi!”

Cô ta vừa dứt lời, hơn mười họng súng của sát thủ liền dời vị trí, nhắm chuẩn xác vào Tần Cận, sau đó bước từng bước tới gần anh ta.

Tần Cận nhìn chằm chằm Thái Minh Kiều, hung hăng vê tắt đầu thuốc lá: “Xem như cô lợi hại.”

”Ha ha!”

Thái Minh Kiều không kiềm chế được cười như điên, cô ta đương nhiên phải hung ác, nếu như không hung ác, ai sẽ coi trọng cô ta!

Chỉ có tâm ngoan thủ lạt, mới có thể đạt được thứ mình muốn!

Tần Cận rút tầm mắt từ trên người cô ta về, đưa tay vỗ vỗ bả vai Thi Vực, xoay người rời đi.

Ngay khi thân ảnh Tần Cận biến mất ở đầu hành lang, Thi Vực đột nhiên nhắm ngay họng súng vào một người trong đám sát thủ.

Bóp cò, viên đạn gào thét bay đi, trực tiếp xuyên thấu trái tim người đó.

Phun một búng máu ra, người nọ liền ngã xuống đất, còn mở ánh mắt trống rỗng một mảnh ra, không có hơi thở sinh mạng.

Một người chết, khiến hiện trường đột nhiên trở nên hỗn loạn, mà Thi Vực chính là thừa dịp nổ súng loạn, sau đó lưu loát lách mình tránh vào đầu hành lang.

Bùm....

Một tiếng vang thật lớn, vang kinh thiên động địa.

Những sát thủ kia hoàn toàn chưa kịp đuổi theo, đã bị một luồng uy lực cường đại chấn động bay ra mấy mét, da tróc thịt bong, hấp hối.

Trong đó Thái Minh Kiều là thảm nhất, sau khi bị nổ bay rơi xuống mặt đất, mệnh vẫn còn, nhưng đã hoàn toàn thay đổi.

Uy lực bom không đủ để nổ hủy cả tầng lầu, nhưng vẫn khiến tầng cao nhất trở thành một đống hoang tàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.