Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 470: Trò chơi còn lớn hơn trong tưởng tượng



“Được.”

Phượng Cửu Mị lại không có từ chối.

Hắn ta đã đáp ứng đề nghị của Thẩm Chanh, đồng thời cũng nhắc nhở cô: “Cô phải nhớ kỹ, đây vẫn luôn là một trò chơi. Mặc kệ sống hoặc chết, cũng chỉ là trò chơi mà thôi!”

Thẩm Chanh không biết tại sao hắn ta phải tận lực nhấn mạnh chuyện này, cũng không muốn biết.

Bởi vì sự thật phát triển đến nước này đã không có đường lui có thể đi, mặc kệ cái trò chơi này là thật hay là giả, cô cũng phải đi đối mặt.

Cô không muốn sống một mình, không muốn nếm thử mùi vị sống không bằng chết.

Cô không nói lời nào đi theo sau lưng Phượng Cửu Mị, xuyên qua vô số con đường tối đen, lên một cầu thang xoay tròn, đi đến một đài cao.

Cách xây dựng đài cao này rất đặc biệt, kéo dài ra bên ngoài khoảng ba mươi mét, lơ lửng giữa không trung.

Đáy là do đá kính trong suốt xây thành, độ dày khoảng chừng hai mươi centimet.

Phía dưới là biển mênh mông không thấy đáy, nước biển thỉnh thoảng sẽ xoáy lên một con sóng vỗ vào đáy đài cao.

Nhìn như nguy hiểm, thật ra biện pháp phòng hộ an toàn lại làm đến vô cùng tốt, dù sóng lớn đột kích cũng sẽ không tạo thành một chút ảnh hưởng với đài cao này.

Mưa vẫn đang rơi, càng rơi càng mãnh liệt.

Thẩm Chanh đứng ở trên đài cao, gió nhẹ thổi qua, vung mái tóc ướt tán loạn bên tai cô lên.

Phượng Cửu Mị tự mình chống một cái dù lên cho cô, dưới cây dù có thể dung nạp hai người, nhưng hắn vẫn đứng ở ngoài cây dù.

Mặc cho nước mưa rơi xối lên tóc, quần áo, nhưng hắn cũng không để ý chút nào.

Thẩm Chanh nhìn hắn ta, tự giễu khơi gợi khóe môi lên.

Cô nhất định là điên khùng rồi!

Nếu không sao lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở trên thân người đàn ông này.

Đối diện với đôi mắt mênh mông không thấy đáy kia, cô đột nhiên lên tiếng: “Dám tháo mặt nạ không?”

Phượng Cửu Mị nhẹ giọng cười: “Cô muốn thấy bộ dáng của tôi?”

Thẩm Chanh bình tĩnh tự nhiên hỏi ngược lại hắn ta, “Sao, anh không dám?”

”Ở trên đời này vẫn chưa có chuyện Phượng Cửu Mị tôi không dám làm.” Ý cười trên mặt dưới mặt nạ càng sâu, “Đợi đến khi trò chơi kết thúc, tôi đương nhiên sẽ để cho cô thấy được bộ dáng của tôi.”

Ngay trong lúc hắn ta nói chuyện, một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Một người sát thủ mặc đồ đen đi lên đài cao, báo cáo với Phượng Cửu Mị: “Môn chủ, người đến rồi.”

Phượng Cửu Mị ừ một tiếng: “Để anh ta lên đây.”

”Vâng.”

Sau khi người nọ lĩnh mệnh, nhanh chóng lui ra.

Phượng Cửu Mị chán đến chết chuyển động cây dù trong tay một chút, nước mưa trên dù vẩy ra ngoài.

Thần sắc trong con ngươi hắn ta nhìn như hờ hững, nhưng lại mang theo một cổ sát khí nồng đậm.

Phượng Cửu Mị khẽ khom người, nhẹ giọng mở miệng ở bên tai Thẩm Chanh: “Trò chơi lập tức bắt đầu, tôi cần sự phối hợp của cô.”

Thẩm Chanh ngước mắt nhìn hắn tam không khỏi phát ra một tiếng cười, “Anh cảm thấy tôi sẽ phối hợp với anh?”

”Cô sẽ.” Hắn ta cố ý gằn giọng lớn tiếng, “Bởi vì cô không muốn anh ta thua.”

”À....”

Phượng Cửu Mị thu liễm ánh mắt, dùng ngón tay chỉ một loạt gian phòng bên cạnh đài cao, “Nơi đó có bảy căn phòng, có sáu căn phòng nối thẳng biển sâu, chỉ có một căn phòng an toàn.”

Thẩm Chanh nhìn theo phương hướng hắn ta chỉ, ở phía trước cách đó không xa, quả nhiên có bảy căn phòng.

Cô nhíu nhíu mày, dường như là đã biết cái gì đó.

Cô còn chưa kịp nói chuyện, lại nghe hắn lên tiếng, “Trận trò chơi này, cô là chủ khảo, cho nên thắng bại do cô quyết định.”

Hắn ta nói xong, dừng một chút, tiếp tục: “Nếu như anh ta có thể một lần tìm được cô, anh ta liền thắng, nếu như không thể, vậy anh ta sẽ thua triệt triệt để để.”

Thẩm Chanh đột nhiên cười.

Xác suất sống là một phần bảy, khả năng chết là sáu phần bảy.

Quả nhiên!

Trận này trò chơi còn muốn lớn hơn tưởng tượng của cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.