Chỉ là lựa chọn nửa phút, lại dài như là một thể kỷ vậy.
Ngay tại lúc Thi Vực đang muốn mở cửa một căn phòng nào đó, Phượng Cửu Mị đột nhiên ngăn hành động của anh lại.
”Một khi mở ra, sẽ không có đường lui có thể đi đâu.”
Khuôn mặt dưới mặt nạ, mang theo một chút vẻ mặt phức tạp. Một đôi mắt cũng sâu thẳm, mênh mông không thấy đáy.
”Không cần đường lui.”
Môi mỏng nhẹ nhàng mím động, gần như không chút do dự, liền sử dụng lực đè tay nắm cửa xuống.
Cạch một tiếng!
Cửa mở rồi...
Gần như cũng ngay lúc đó, một bóng dáng nhỏ xinh bổ nhào về phía cửa.
Không sai không lệch, vừa vặn tiến đụng vào trong ngực Thi Vực.
Thẩm Chanh thậm chí đã quên, vừa rồi mình đã dùng cách gì để giãy thoát dây thừng.
Trong nháy mắt này, thời gian dừng lại, không khí ngưng kết.
Mùi hương chỉ thuộc về cô truyền vào trong mũi, trái tim Thi Vực như bị đao khoét đi một khối, đau nhức.
Đột nhiên dùng sức ôm lấy cô, ôm chặt cô ở vị trí ngực, tham lam ngửi mùi hương tóc của cô.
Anh nhắm mắt lại, dùng cằm vuốt ve trên đầu cô, giọng nói khàn khàn
dữ dội: “Dù anh không tìm được mình, nhưng sẽ không không tìm được em.”
Lần đầu tiên, Thẩm Chanh cảm thấy uất ức: “Sao anh lại tới chậm như vậy!”
Thi Vực nhẹ nhàng cọ ở trên tóc cô, giọng nói sâu lắng mang theo một
chút đau lòng: “Xin lỗi.... Anh sai rồi. Về sau anh nhất định trông
chừng em thật kỹ, không để mất em nữa.”
Thẩm Chanh gật đầu lia lịa.
Thi Vực muốn dùng hết toàn lực ôm cô, nhưng lại sợ đả thương cô, đành phải thu hồi vài phần lực đạo.
Hai người cứ ôm chung một chỗ như thế, chẳng qua chỉ không gặp một ngày, lại lâu như đã tách ra mười năm vậy, khó mà chia lìa.
Thi Vực nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, cúi đầu hôn qua mỗi một tấc, lại ngậm lấy môi của cô, in dấu một nụ hôn thật sâu.
Lúc anh vừa rời khỏi môi của cô, Thẩm Chanh liền mở miệng hỏi anh, “Anh biết trong mắt em tình yêu có dáng vẻ gì không?”
Thi Vực nhìn chằm chằm đôi mắt của cô, nhưng lại không đọc được đáp án, anh híp híp mắt: “Hửm?”
Thẩm Chanh nhếch môi cười: “Tình yêu trong mắt em, có dáng vẻ giống như anh vậy.”
Thi Vực không khỏi giương khóe môi lên, “Ừ, vậy thì trở về, nuôi em cả đời.”
Nhìn hình ảnh hai người, cuối cùng Tần Cận nhớ ra cái gì đó, lập tức lấy điện thoại di động ra chụp tấm hình gửi cho Diệp Tử.
Bên kia, Diệp Tử đang ngồi ở trên giường nhìn chằm chằm gắt gao điện
thoại, đột nhiên nhận được một tin nhắn, theo phản xạ có điều kiện liền
nắm lấy điện thoại di động.
Mở tin nhắn ra nhìn thấy tấm hình kia, tim thấp thỏm mới buông
xuống.
Cô mở một kẹo que nhét vào trong miệng, nghĩ một lát, mới soạn một tin nhắn gửi tới.
Tần Cận nhận được hồi âm của cô, suýt chút nữa đã giận ngất đi.
Nội dung tin nhắn: Anh Thi Vực thật là lãng mạn!
Mẹ kiếp, chẳng lẽ anh ta không lãng mạn sao? Vì một câu của cô mà không thèm đếm xỉa đến tính mạng rồi!
Ngay tại lúc Tần Cận giận đến muốn đập bể điện thoại, lại nhận được một tin nhắn, nhưng vẫn là Diệp Tử gởi tới.
Nội dung là: Đáp ứng lời cầu hôn của anh, hơn nữa không cần sinh lễ nha.
Tần Cận: “....”
Người phụ nữ này quả thật....
”Trò chơi kết thúc.”
Phượng Cửu Mị luôn bảo trì im lặng, cuối cùng sau khi nói ra những lời này liền mở mặt nạ thần bí ra.
Khuôn mặt dưới mặt nạ, tuấn mỹ như vậy, khuôn mặt hình dáng rõ ràng,
ngũ quan xinh xắn, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ giống như tĩnh tâm điêu khắc.
Mới vừa nhìn thấy, mặt của hắn ta và Thi Vực có bảy phần tương tự, nụ cười như có như không ở khóe môi kia, càng thêm không khác biệt mấy.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn ta, Thẩm Chanh và Tần Cận đồng thời nhíu mày, chỉ có Thi Vực tỉnh táo dị thường, không phản ứng.