"Không cần?" Tần Cận dừng bước chân một chút, cúi đầu nhìn cô: "Sao anh nghe được ý trong lời nói?"
"Không có âm ngoài dây cung (Một thuyết ẩn dụ gián tiếp tiết lộ ý nghĩa ngầm)!" Diệp Tử không ngừng lắc đầu, một khuôn mặt bị tức nghẹn đến đỏ bừng.
Tần Cận không nói thêm gì nữa, trực tiếp ôm cô đi vào phòng tắm, chân dài quét qua, cửa bị anh dùng cách này đá mạnh ra.
"Em không đi toilet, không đi toilet nữa..."
Diệp Tử biết tính tình và phong cách làm việc của Tần Cận, cho nên sẽ không dám không ngoan.
Tần Cận để cô xuống, dửng dưng nhìn lướt qua quần áo tình thú bị xé nát trên người cô, dùng giọng điệu uy hiếp hỏi cô, "Sau này có còn mặc loại đồ bậy bạ này không?"
Ở trong mắt Tần Cận, loại nội y sexy hấp dẫn đến cực điểm này, thật ra chính là một đống ăn hại.
Anh cảm thấy cho tới bây giờ hứng thú đều không phải từ những vật này, mà là từ thân thể của người phụ nữ anh.
Diệp Tử nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu, "Không mặc nữa..."
Nghe được giọng nói uất ức này của cô, Tần Cận nhướng mày, đưa tay ôm lấy cằm của cô, giơ mặt của cô lên, lạnh lùng nói: "Lần này, ông đây bỏ qua cho em!"
Nói xong, xoay người rời đi.
Sau khi Tần Cận đi ra từ phòng tắm, ngồi ở sofa trên sân thượng rót một ly rượu, vừa nâng ly rượu đưa tới bên môi, còn chưa kịp uống, chợt nghe được giọng nói của Diệp Tử vọng đến.
"Em.... có thể làm phiền anh một chút không..."
Cửa phòng tắm, cô gái nhỏ nào đó thò cái đầu ra từ bên trong, bộ dạng đỏ mặt rất đáng yêu.
Tần Cận nheo con ngươi lại: "Gì?"
Dứt lời, ưu nhã lay động ly rượu một chút, nhẹ nhấp một ngụm.
Diệp Tử chỉ chỉ phương hướng tủ đầu giường, có chút ngượng ngùng nói: "Giúp em lấy một cái băng vệ sinh...."
"Tự lấy."
Loại chuyện này, Tần Cận cự tuyệt.
Thấy anh kiên quyết không chịu hỗ trợ như vậy, Diệp Tử thở phì phò vểnh môi một chút, "Giúp em lấy một cái được không?"
Tuy có vài phần bất mãn, nhưng cũng không có biểu hiện quá rõ ràng.
"Không được."
Tần Cận lại uống một ngụm rượu, thờ ơ với thỉnh cầu của cô.
Anh lười nhác dựa vào ở trên ghế sofa, đưa lưng về phía cửa phòng tắm, tư thế ưu nhã, vô cùng mỹ cảm.
"Đáng ghét!"
Diệp Tử thấy anh không nhúc nhích, đột nhiên liền không còn tâm tình.
Cô vào phòng tắm lần nữa, đóng cửa lại, rút từ trong hộp giấy ra tờ giấy vệ sinh sạch sẽ, lót ở phía trên bên trong quần lót.
Két....
Cửa đóng chặt đột nhiên bị mở ra!
"Cầm lấy đi."
Sau khi Tần Cận đi vào, ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc nhìn cô, vươn tay đưa một băng vệ sinh còn chưa mở bao tới.
"A!"
Diệp Tử phản ứng cực kỳ khoa trương, một tiếng thét chói tai qua đi, bắt đầu chân tay luống cuống.
Cuống quít muốn mặc nội y vào, nhưng là.... khăn giấy vừa lót tốt lại rớt xuống!
Phía trên khăn giấy, còn dính nhuộm chất lỏng đỏ hồng nào đó.
"Á a a!"
Diệp Tử đã sắp mắc cở chết được, hận không thể tìm được một cái lổ để chui xuống.
Tần Cận vốn không để ý đến quần lót của cô và khăn giấy trên mặt đất, nhưng cô lúc đó, thành công hấp dẫn sự chú ý của anh.
Ánh mắt đầu tiên là dừng một giây trên quần lót nhỏ của cô, sau đó rơi xuống phía trên khăn giấy....
Sắc mặt ảm đạm, ánh mắt lạnh lùng, nguy hiểm đến có thể giết người.
Mạnh mẽ ném băng vệ sinh trên tay tới nắp bồn cầu, xoay người rời đi.
Rầm một tiếng vang!
Cửa kính thuỷ tinh mờ bị anh đóng mạnh lại, rung động thủy tinh ở phía trên.
Diệp Tử đứng tại chỗ sửng sốt chừng một phút đồng hồ, mới chậm rãi cúi đầu, nhìn khăn giấy trên mặt đất, lại nhìn cái tư thế bây giờ của cô.