Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô một cái, trấn an cô vài câu, liền mang bao
tay y tế lên, sau khi làm tốt công việc trừ độc liền bắt đầu kiểm tra
miệng tử cung cho cô.
Thẩm Chanh nhịn đau, hàm răng suýt chút nữa hãm vào trong cánh môi.
Thật đau!
Bởi vì cô coi như phối hợp, bác sĩ chỉ làm kiểm tra một lần liền có
kết luận: “Miệng tử cung mở ra bốn phân, có thể vào phòng sinh rồi.”
Nói xong, căn dặn bác sĩ khác, “Lập tức sai người đi phòng sinh, làm tốt tất cả chuẩn bị.”
Đúng lúc đó, đau bụng sinh lại bắt đầu, một lần còn cảm thấy đau đớn
kịch liệt hơn một lần, khiến Thẩm Chanh suýt nữa không chịu nổi.
Lúc Thi Vực nhận được thông báo của phía bệnh viện, thậm chí không có một câu căn dặn, liền ném xuống tất cả mọi người ở phòng họp, lái xe
thẳng đến bệnh viện.
Lúc anh chạy tới bệnh viện, Thẩm Chanh vừa được nhân viên cứu hộ đẩy ra khỏi phòng bệnh.
Mặt mày cô trắng bệch, đầu đầy mồ hôi lạnh, liều chết cắn môi, nắm
chặt hai tay, rõ ràng rất khó chịu, lại gượng chống không có hô một
tiếng.
Thi Vực vừa nhìn thấy cô, vị trí trái tim liền chợt nhéo một cái,
tiến lên nắm bàn tay tràn đầy mồ hôi rịn của cô, trong nháy mắt con
ngươi chìm lạnh hóa thành một mảnh âm u.
”Xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói lạnh lùng tản ra hơi thở nguy hiểm, một ánh mắt của anh, dường như có thể lăng trì người.
”Thẩm tiểu thư muốn sinh, hiện tại nhất định phải lập tức đưa cô ấy
vào phòng sinh. Thi thiếu gia, làm phiền ngài đợi ở bên ngoài.”
Nghe được bác sĩ nói như vậy, Thi Vực nhíu mày lại, cúi đầu hôn một
cái ở trên trán Thẩm Chanh, nói nhỏ ở bên tai cô: “Đừng sợ, có anh ở
đây.”
Thẩm Chanh gật gật đầu.
Cho dù đau lòng vô biên, nhưng Thi Vực vẫn buông lỏng bàn tay nắm tay cô ra.
Một trận rối loạn qua đi, Thẩm Chanh được một đám bác sĩ bao vây, bị đẩy tiến vào phòng sinh.
Nhìn cửa ra phòng sinh đóng chặt, Thi Vực dựa vào trên vách tường.
Bỏ qua ba chữ to cấm hút thuốc ở bên cạnh, rút từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc đốt lên, dùng sức hút vài hơi.
Thời gian, trôi qua từng giây từng phút....
”Còn bao lâu?”
Thẩm Chanh vào phòng sinh đã gần hai tiếng, Thi Vực càng ngày càng không có kiên nhẫn.
Giọng nói khàn khàn, tựa như hàn băng vạn năm không thay đổi, khiến
trên lưng viện trưởng vẫn luôn đứng ở bên cạnh anh không kiềm được tuôn
ra mồ hôi lạnh.
”Thi thiếu gia ngài đừng lo lắng, sinh con vốn chính là không gấp
được. Tất cả bác sĩ và thiết bị dùng trong phòng sinh đều là tiên tiến
nhất, là đỡ đẻ cho Thẩm tiểu thư cũng là bác sĩ quyền uy nhất trong
giới, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, xin ngài thoải
mái, buông lỏng tinh thần.”
”Nếu như người phụ nữ của tôi có một chút sai lầm, ông cũng cũng không còn giá trị tồn tại rồi.”
Viện trưởng tuyệt đối sẽ không cho rằng Thi Vực chỉ nói ngoài miệng mà thôi.
Người thành Đô, sợ rằng không có mấy người không biết đến tột cùng người đàn ông quyền thế ngập trời này có bao nhiêu nguy hiểm.
Cánh môi mỏng kia khi mở khi đóng, một câu có thể khiến vận mệnh một người hoàn toàn thay đổi.
Cho nên, nếu Thẩm Chanh xảy ra chút sai lầm gì, chôn cùng chỉ sợ là một nhóm người này.
Thi Vực ngồi ở trên ghế dài, cánh tay chống đôi chân thon dài, hơi
cúi đầu, không ngừng dùng ngón tay cái xoa nắn huyệt thái dương.
Trong bệnh viện có đặc biệt bố trí phòng chờ đợi cho anh, nhưng anh kiên quyết đợi ở chỗ này.
Nếu không thể chia sẻ đau đớn, thì cách cô gần một chút.