Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 517: Viên thịt nhỏ.... mập mạp



Anh đột nhiên ý thức được, mình lại sẽ có một ngày sợ hãi như thế, sẽ run sợ trong lòng như vậy.

Chìm nổi ở thương trường rất nhiều năm, mặc kệ gặp phải nguy hiểm như thế nào, gặp được kình địch ra sao, vô luận là lợi nhuận bao nhiêu, thua lỗ bao nhiêu, anh đều có thể lạnh nhạt xử lý, sát phạt quyết định, tốc chiến tốc thắng.

Nhưng chỉ vào giờ phút này, anh cảm nhận sâu sắc được phần sợ hãi truyền tới từ đáy lòng.

Từ trước đến nay anh luôn trấn định tự nhiên, lúc này lại trở nên chân tay luống cuống.

Lông mày Thi Vực đã nhíu chặt, môi mỏng nhếch lên, khí áp bốn phía trở nên vô cùng thấp theo tâm tình của anh.

Trong phòng sinh.

”Thẩm tiểu thư, hiện tại dựa theo tình huống của cô, chúng tôi đề nghị cô sinh mổ. Thể lực của cô đã hao hết, nếu như còn không sinh, thai nhi rất có thể sẽ thiếu dưỡng khí. Nguy hiểm thật sự là quá lớn rồi.”

Đã qua hai tiếng, nhưng vẫn không có chút tiến triển nào.

Trên bàn giải phẫu, Thẩm Chanh suy yếu mở miệng: “Thử lại.... lần nữa....”

Vào lúc này cô đã mệt mỏi rã rời, cả khuôn mặt cô đều ướt đẫm mồ hôi.

Sinh mổ tạo thành thương tổn, không chỉ đối với người sản phụ, còn sẽ nguy hại đến đứa nhỏ.

Cô có lý do gì không kiên trì tiếp...

Người đàn ông của cô hoàn mỹ như vậy, nhất định phải có được đứa nhỏ tốt nhất.

Cho nên lần này, cô sẽ không nhượng bộ.

Trận chiến này, cô muốn đánh thắng!

Các bác sĩ cũng không dám có chút thư giãn, vừa tiến hành đỡ đẻ sinh thường cho Thẩm Chanh, vừa chuẩn bị để cô sinh mổ bất cứ lúc nào.

Bởi vì lần này, nguy hiểm rất cao.

Tất cả bác sĩ đều đang cầu nguyện, chỉ cầu mẹ con bọn họ bình an.

Nếu không, sợ rằng vị ngoài phòng giải phẫu kia sẽ không chút lưu tình cho các cô một kích trí mạng nhất.

”Thẩm tiểu thư, dùng sức, dùng thêm sức....”

”Hít sâu một hơi, đúng, cứ như vậy, đến, dùng sức....”

”Lúc đau bụng không cần giữ lại, tận lực dùng sức, lại dùng thêm chút sức!”

”Mau mau nhanh, dùng sức! Đã nhìn thấy đầu đứa nhỏ rồi! Dùng sức....”

”A....!”

Cuối cùng Thẩm Chanh không nhịn được, thét ra tiếng chói tai.

Theo thanh âm của cô, lại là một tiếng “Oa....”, vang lên đầy vang dội.

”Oa.... Oa....”

Là tiếng khóc của trẻ con, tiếng khóc mạnh mẽ và có lực.

”Là, là con trai.... con trai.” Một người bác sĩ, cũng vui quá mà khóc.

Con trai....

Con trai của cô....

Một túi sức nho nhỏ.

Thẩm Chanh cười suy yếu một chút, trong lòng đột nhiên bị một loại chân tình không biết tên nhồi vào.

Sau khi thở ra một hơi thật dài, không có một chút thư giãn, dưới sự nhắc nhở của bác sĩ, tiếp tục dùng lực.

Lại bắt đầu một trận ác chiến.

”Dùng sức, đúng, chính là như vậy....”

”Đầu đứa nhỏ ra rồi!”

”Oa!”

Tiếng khóc vang dội của trẻ con, quanh quẩn khắp phòng sinh rộng lớn, thật lâu cũng khnog tiêu tán đi....

Cửa phòng sinh, cuối cùng được bác sĩ đẩy ra từ bên trong.

Nhìn thấy bác sĩ đi ra, Thi Vực đột ngột đứng dậy, sãi bước đi qua. Bước đi vội vàng, nhưng không mất ưu nhã.

”Chúc mừng Thi thiếu gia, là con trai.”

Bác sĩ cẩn thận ôm đứa bé, vén vải lên một chút cho anh xem.

Thi Vực dừng bước, nhìn viên thịt nhỏ..... mập mạp trong ngực bác sĩ.

Đây là giống của anh?

Lần đầu tiên làm cha, Thi Vực có chút không dám tin vào hai mắt của mình.

Cánh tay dài duỗi ra, không khách khí bóp một cái ở trên mặt nhỏ nhắn của đứa bé.

”Oa!”

”Oa....”

Tiếng khóc vang dội, như là đang lên án thô bạo của anh.

Thi Vực híp híp mắt, thu hồi ánh mắt nguy hiểm, nhìn về phía bác sĩ, lạnh lùng hỏi, “Còn đứa kia thì sao? Còn người phụ nữ của tôi, sao còn chưa ra?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.