Cước bộ không nhanh không chậm, ưu nhã đến giống như là một đế vương tôn quý.
Đi đến trước giường, cúi người, cúi đầu, mặt của anh gần như sắp kề sát mặt Thẩm Chanh.
Thẩm Chanh đang muốn lên tiếng bảo anh đỡ cô ngồi dậy, bàn tay to của anh đã phủ lên eo của cô, sau đó, cả người cô liền bị bế ngang lên.
Thi Vực không nói câu nào, ôm cô đi đến nhà vệ sinh.
”Thả em xuống!”
Cô là muốn đi toilet, anh ôm cô như vậy, muốn cô giải quyết như thế nào?
Thi Vực coi như không nghe thấy lời cô nói, không có ý định muốn thả cô xuống.
Thẩm Chanh vùng vẫy một chút, Thi Vực lại càng thêm dùng sức ôm cô vào trong ngực.
Biết tình huống thân thể bây giờ của mình vốn không thể chống lại anh, Thẩm Chanh dứt khoát buông tha.
Sau khi vào toilet, Thẩm Chanh mới đẩy Thi Vực ra, khóa cửa phòng.
Dùng nước ấm rửa mặt và tay đi ra, Thi Vực đang dựa vào ở trên tường bên cạnh, vẻ mặt lười biếng.
Cô liếc anh một cái, sau đó dời ánh mắt, tính tự mình đi trở về bên giường.
Nhưng mà....
”Ưm....”
Mới đi vài bước, liền truyền đến một trận đau nhức kịch liệt, không khỏi khiến cô dừng bước lại.
Thi Vực híp mắt quan sát cô, một ít bộ dáng tà tứ bất cẩn đời đến không còn dáng vẻ.
”Gọi một tiếng ông xã, anh ôm em về.”
”Ai muốn anh ôm.”
Bác sĩ nói tất cả phụ nữ sau khi sinh phải nhanh chóng xuống giường hoạt động, cô cũng không tin một mình cô không đi về được.
Cắn răng một cái, xoay người tiếp tục đi đến bên giường.
Nhưng mới có hai bước, thân thể lại đột nhiên bay lên không, bị bế lên.
Thi Vực lại lần nữa dùng hành động thực tế để chứng minh cái gì gọi là, ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thực.
Anh vẫn ôm lấy Thẩm Chanh.
Tuy vẻ mặt có chút lạnh, tuy rằng động tác rất bá đạo, nhưng thật ra vẫn rất ôn nhu.
Anh vừa bế Thẩm Chanh lên, một y tá đẩy một bộ thiết bị điều trị đi vào.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Chanh, lại là chui vào trong ngực Thi Vực.
Không biết tại sao, cô cảm thấy cảnh tượng hiện tại có chút giống như là.... Yêu đương vụng trộm bị bắt được....
Nhưng Thi Vực lại ung dung thản nhiên giống như người không có việc
gì, không để ý tới y tá đứng ở một bên, dáng đi điềm nhiên ôm Thẩm Chanh về trên giường.
Sau khi đắp kín mền cho cô, mới nhìn về phía y tá, ý bảo cô ta đi qua kiểm tra.
Ở dưới áp lực anh phủ xuống, tay y tá có chút run rẩy, trắc trở, kiểm tra cũng không quá thuận lợi.
Mà Thi Vực đứng ở một bên, sắc mặt càng ngày càng lạnh.
Chừng mười phút đồng hồ, cuối cùng cũng làm xong toàn bộ kiểm tra.
Y tá đưa cho Thi Vực một hộp thuốc, căn dặn rõ ràng cách dùng và
lượng dùng, cùng thời gian uống, mới rời khỏi phòng bệnh giống như chạy
trốn.
Thi Vực xoay người đi rót nước, sau đó ngồi ở mép giường lấy thuốc trong hộp ra.
Thẩm Chanh có một tử huyệt, từ nhỏ đến lớn, cô không sợ đau, nhưng sợ đắng.
Cho nên trước kia mỗi lần ngã bệnh, nếu không thể chịu nổi thì liền đi châm cứu, có thể đâm kim thì sẽ không ăn thuốc.
Nhìn thấy Thi Vực đưa thuốc qua, cô vội vàng nghiêng mặt đi.
”Ngoan, uống đi.” Thi Vực hiếm khi ôn nhu dụ dỗ.
”Truyền dịch, châm cứu là được, tại sao cứ phải uống thuốc!”
”Bởi vì em vừa sinh con nên thân thể suy nhược.”
”Anh mới suy nhược!”
Anh suy nhược?
”Rất nhanh em sẽ biết đàn ông của em có suy nhược hay không.”
”Em nói thân thể anh suy nhược!”
”Ừ, anh chính là vậy.”
”Em nói thân thể đó chứ không phải thân thể kia!”
”Ít nói nhảm, nhanh uống thuốc.”
”Không muốn uống....”
”Nghe lời.”
”Em không nghe.” Thẩm Chanh hừ nhẹ: “Mang thai chính là em, sinh con
là em, chích uống thuốc là em, thoải mái lại là anh, không hề công bằng
chút nào!”