Thi Vực xoay người nhìn cô, lạnh lùng mở miệng, gằn từng chữ: “Một tuần lễ ngủ cùng chúng ta một lần.”
Hiển nhiên, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của anh.
”Có thể!”
Thẩm Chanh đáp ứng rất sảng khoái, bởi vì cô vốn cũng nghĩ đến hai tên nhóc này một tuần ngủ với cô một lần
”Dứt khoát như vậy?”
Một tên đàn ông nào đó nguy hiểm nheo mắt, cảm giác quyết định này làm quá qua loa rồi.
Thẩm Chanh ra vẻ bình tĩnh, “Thật ra em cảm thấy ba ngày một lần rất tốt.”
”Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
”Nếu không anh hãy suy nghĩ một chút, dù sao bọn chúng cũng là con
trai của anh, về sau nếu trưởng thành không đủ thông minh, không phải
mất mặt anh ư?”
”Không ngại.”
”À.... Vậy nghe lời anh.”
Lúc Thẩm Chanh nói câu này, muốn có bao nhiêu phụ nữ liền có bấy
nhiêu phụ nữ, quả thật ôn nhu ngoan ngoãn đến không còn hình dáng.
Có đôi khi, vẫn có cách hòa tan tòa núi băng ngàn năm này.
Lúc trở lại gian phòng, Thi Vực đã ngủ say, Thẩm Chanh cởi dép lên
giường nằm xuống ở bên cạnh anh, chủ động ôm eo của anh từ phía sau.
Mặt dán ở trên lưng của anh, ôn nhu không thôi.
”Ông xã.”
Cô nhẹ nhàng cọ cọ ở trên lưng trần trụi của anh, giọng nói mềm giống như nước.
”Ừ.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ, không có vẻ mặt dư thừa, vẫn chìm lạnh.
Nhưng anh lại giống như rất hưởng thụ bị cô ôm như vậy, không nhúc nhích chút nào.
”Qua một thời gian ngắn, em muốn về thành Giang một chuyến.”
Về thành Đô được mấy tháng, cô cũng rất muốn trở về nhìn xem.
Có người thân ở bên kia, dù sao cũng sẽ lo lắng.
Thi Vực nhắm mắt, không nhanh không chậm phun ra một câu: “Chờ thân thể em tốt hơn một chút.”
Thẩm Chanh khẽ gật đầu: “Được.”
Đêm, dần sâu.
Ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, đèn treo thủy tinh trong phòng tản ra
ánh sáng màu vàng óng, chiếu lên trên thân hai người ôm nhau trên
giường, đẹp đến nỗi giống như là một bức họa.
Rất không chân thật.
Những ngày này, Thẩm Chanh tận lực điều chỉnh xong thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình.
Mỗi ngày nghỉ ngơi thích hợp, vận động thích hợp, nghĩ để bản thân mau chóng khôi phục trạng thái trước khi chưa mang thai.
Từ khi sinh con đến bây giờ, đã qua hơn hai mươi ngày.
Hơn hai mươi ngày này, cô ngược lại cảm thấy trôi qua rất nhanh, ngày không thể ra gió, ngược lại cũng không có quá khó chịu.
Những phụ nữ khác ở cữ là dày vò, cô lại cực kỳ thoải mái, mỗi ngày trôi qua đều có tư vị.
Ôn Uyển cách mỗi một ngày sẽ tới một lần, có thời gian sẽ dạy cô trồng cây, dạy cô một chút bí quyết bảo dưỡng của sản phụ.
Trồng cây, Thẩm Chanh có thể tiếp nhận.
Bí quyết bảo dưỡng của sản phụ.... Thẩm Chanh kháng cự.
Cô lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng không có người nói với cô, mang
thai sẽ dẫn đến gì xói mòn gì đó, cái gì đó lỏng là do sinh con.
Chủ đề như thế, quả thật chính là cấp hạn chế.
Nhưng Ôn Uyển là người từng trải, lúc nói cho cô biết những chuyện này cũng không cảm thấy ngượng ngùng.
Thẩm Chanh nghe bà nói những thứ này, tuy rằng ngoài mặt không thèm để ý, nhưng vừa tối xuống sẽ không khống chế nổi suy nghĩ.
Những phụ nữ khác sinh một đứa bé sẽ lỏng, vậy cô sinh hai thì sao?
Có thể lỏng đến càng dữ dội hơn không?
Đương nhiên, những chuyện này cô cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút,
dù sao ở trong chuyện này, một mình cô sẽ không tìm ra được đáp án.
Rốt cuộc có lỏng hay không, lỏng lợi hại hay không, chỉ có anh mới biết được.
Lại qua vài ngày nữa, cuối cùng cô không nhịn được, lấy điện thoại di động mở trình duyệt ra, nhập vào triệu chứng lỏng sau khi sinh vào
trong khung tìm kiếm.