Diệp Cẩn bưng ly rượu lên nhấp một ngụm rượu đỏ, cuối cùng nói đến trên chủ đề: "Cô bây giờ còn trẻ tuổi, có thể suy tính sinh thêm một hai đứa, nhưng không nhất định có thể sinh ra con trai. Nếu đều là con gái, sẽ bị phiền chết, cô nói tiểu Vực có thể cho cô sắc mặt tốt sao?"
Thẩm Chanh khẽ nhếch nhếch khóe môi, "Cho nên?"
Thấy cuối cùng cô cũng có phản ứng, Diệp Cẩn rèn sắt khi còn nóng: "Tôi có cháu gái, đặc biệt có thể sinh dưỡng, thầy bói từng xem qua cho nó, mệnh nó mang bốn đứa bé, bốn đứa đều là con trai!"
"Nếu như cô nguyện ý, tôi có thể giúp cô đưa con bé đến trên giường Tiểu Vực, đến lúc đó con bé và Tiểu Vực có quan hệ, mang thai con trai, sẽ đưa con trai làm con thừa tự của cô, tương lai cũng có thể kế thừa...."
Ào....
Diệp Cẩn chưa nói hết câu, Thẩm Chanh vươn tay liền giội chất lỏng màu đỏ đến trên mặt của cô ta.
Rượu từ từ chảy xuống theo đỉnh đầu Diệp Cẩn, lại chảy qua mặt cô ta nhỏ giọt lên quần áo.
Trang điểm trên mặt phai nhạt, váy màu xanh cũng bị rượu nhuộm dính.
Cô ta bây giờ, nhìn có vẻ nhếch nhác đến cực điểm.
"Cô...."
Trước mặt mọi người bị người nhục nhã như vậy, sắc mặt Diệp Cẩn khó coi đến cực điểm.
"Tôi sao?"
Thẩm Chanh ung dung bình tĩnh cầm mở chai rượu, lại rót vào ly một chút rượu.
Sau đó tay vừa nhấc, ào!
Rượu đỏ lần nữa giội đến trên người Diệp Cẩn, Diệp Cẩn lập tức đứng dậy: "Thẩm Chanh, cô đừng quá phận! Nói như thế nào tôi cũng là mẹ chồng cô! Cô đối với trưởng bối như vậy, không sợ bị thiên lôi đánh ư?"
"Mẹ chồng ông bác cô."
Lần này, Thẩm Chanh đứng lên.
Cô giơ cánh tay mảnh khảnh lên, trực tiếp giội rượu trong chai rượu đỏ từ trên đầu Diệp Cẩn xuống.
Diệp Cẩn thoáng gạt phăng tay của cô từ trên đỉnh đầu cô ta đi, nắm mấy tờ khăn giấy lên hốt hoảng lau đi rượu đỏ trên mặt, giận dữ hét: "Mày chính là một kẻ điên!"
"Tôi điên khùng thì thế nào, cô không phục đến đánh tôi đi."
Thẩm Chanh ưu nhã ngồi xuống, lười biếng nghiêng dựa vào trên ghế sofa, chân dài thẳng tắp hào phóng gác ở trên bàn cơm.
Lập tức, cả nhà hàng một mảnh xôn xao.
Những người vừa rồi từng chú ý cử động mờ ám của Thẩm Chanh và Thi Vực, bị tràng diện này làm cả kinh há to miệng.
Lại có thể có phụ nữ tức giận soái khí như vậy....
Đối mặt với chỉ trỏ của người chung quanh, Diệp Cẩn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nắm túi xách lên che mặt, cúi đầu vội vàng thoát khỏi địa phương quét sạch thể diện của cô ta này.
Thấy đến trên bàn trên mặt đất trên sofa là một mảnh bừa bộn, liền đau cả đầu.
"Vị tiểu thư này, xin hỏi cô dùng cơm xong chưa? Làm phiền cô đổi một vị trí nghỉ ngơi, chúng tôi cần dọn dẹp sạch sẽ bên này trước, bởi vì cái dạng này rất ảnh hưởng mỹ quan."
Tuy quản lý có chút đau đầu, nhưng lúc nói chuyện với Thẩm Chanh vẫn là khách khách sáo sáo.
Nhưng, Thẩm đại mỹ nhân lại không có phản ứng.
"Tiểu thư?"
Quản lý nhíu nhíu mày, cẩn thận hô một tiếng.
Thẩm Chanh lười lười nhấc mí mắt lên một chút, liếc nhìn quản lý, không nhanh không chậm phun ra một câu: "Mẹ ông mới là tiểu thư."
Người chung quanh: "...."
Khí phách!
Đúng thật là quá khí phách!
Quản lý đứng tại chỗ, nghẹn họng trân trối: "...."
Qua một lúc lâu mới phản ứng kịp, hít sâu một hơi để điều chỉnh tốt tâm tình của mình, sau đó thay đổi một xưng hô: "Nữ sĩ, xin cô hiểu cho công việc của chúng tôi, không nên làm khó chúng tôi."
Thẩm Chanh chẳng thèm để ý đến ông ta, nhắm mắt lại lần nữa.