Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 563: Dù sao, đó cũng là người phụ nữ của thi vực



Tô San rất nhanh trả lời một câu: “Quỷ mới nghe anh giải thích!”

Lúc Tôn Nham gửi tin nhắn cho cô lần nữa, hệ thống nhắc nhở: Gửi thất bại.

Hiển nhiên, anh bị kéo vào sổ đen rồi.

Nện một đấm ở trên tay lái, phát ra một trận tiếng còi chói tai.

Tôn Nham buồn bực một hồi lâu, mới khởi động xe một lần nữa, lái ra cửa chính biệt thự.

Trong tổ phim, Tô San đang trang điểm phát tính khí nhỏ, vốn định đóng một màn vào lúc mười giờ rưỡi, bị cô đẩy xuống buổi trưa.

Thời gian gần đây, Tô San vinh quang tột đỉnh.

Không chỉ bởi vì cô chuyển loại hình thành công, cũng bởi vì cô mới nhận quay mấy bộ phim truyền hình, vừa chiếu lên liền lấy được lượng view cực kỳ cao, ở trong cái đài truyền hình lớn, vẫn luôn xếp ở vị trí thứ nhất.

Trước đó, Tô San chỉ có một chút lượng xem của phái nam thiếu não.

Mà lý do những phần thiếu nào đó thích chỉ có một: Vóc người đẹp.

Nhưng sau khi mấy bộ phim công chiếu, không ít người qua đường chuyển đen, trong lúc trợ giúp Tô San tẩy trắng, còn khen cô lên tận trời.

Nói cô không chỉ dáng người xinh đẹp, diễn xuất còn hạng nhất.

Có truyền thông đưa tin Tô San thích tỏ dáng vẻ là ngôi sao lớn, dẫn đến oanh tạc của đám người trên mạng.

”Trong đầu tiểu biên ông đều là tương hồ sao? Chị San chúng tôi trêu ông hay là chọc giận ông, phát tính khí ai không biết, ông có cần dùng ba chữ ngôi sao lớn để hình dung không? Ngu x!”

”Ngôi sao lớn thì thế nào? Có thể có bản lĩnh ngôi sao mới có thể tỏ vẻ ngôi sao lớn được không!”

Loại đề tài như vậy, ít nhất mấy vạn tin, tất cả đều đứng ở phía Tô San cố tình chê bai truyền thông.

Có thể nghĩ được, năng lực tẩy trắng của Tô San mạnh bao nhiêu.

”Chị San, bên ngoài có vị họ Thẩm nói muốn gặp chị, thái độ đặc biệt không tốt, có muốn bảo nhân viên đuổi cô ta đi không?” Trợ lý đi vào từ bên ngoài, bộ mặt hậm hực khó chịu: “Người nọ thật sự quá kiêu ngạo rồi!”

Tô San nghe tiếng, lập tức nhíu mày, “Là phụ nữ?”

Trợ lý gật gật đầu, nhìn có vẻ còn có chút buồn bực: “Đúng vậy, chính là phụ nữ, dáng dấp ngược lại thật không tệ, nhưng tính tình quá xấu.”

Phụ nữ họ Thẩm, phách lối, tính tình xấu, Tô San có thể nghĩ đến chỉ có một.

”Dựa vào cô mà cũng dám đuổi cô ấy?”

Trợ lý sững sờ một chút, “Chị San, sao lại không thể chọc đến cô ta?”

Tô San lườm cô ta một cái: “Chỗ cô làm việc là của người đàn ông cô ấy, chỗ dưới chân cô đứng là của người đàn ông cô ấy, tiền lương cô cầm là của người đàn ông cô ấy cho, cô nói cô chọc nổi cô ấy hay không?”

Trợ lý ngây ngẩn: “Cô ta.... Cô ta lợi hại như vậy sao....”

Tô San chẳng thèm để ý cô ta, đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng trang điểm.

Trợ lý đứng tại chỗ, sửng sốt một lúc lâu mới nghĩ đến dò hỏi nhân viên bên cạnh: “Công ty điện ảnh và truyền hình chỗ chị San là ai mở? Bộ phim này, là ai đầu tư?”

Nhân viên công tác rất nghiêm túc trả lời: “Thi Vực.”

Trợ lý hoảng hồn, “Thi Vực?”

”Ừ.”

”Vậy, vậy....”

Trợ lý lắp bắp vậy hơn nửa ngày, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói nên lời.

Nghĩ đến thái độ vừa rồi khi đối mặt với nhân vật lớn đó, cô ta liền cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, trái tim sợ hãi.

Cô ta đắc tội, lại có thể là người phụ nữ của Thi Vực!

Thi Vực, đây chính là Diêm La mặt lạnh trong truyền thuyết!

Đắc tội người của anh ta, chết.

Vậy kết cục đắc tội với phụ nữ của anh ta thì sao, có phải là sống không bằng chết không....

Sắc mặt trợ lý trắng bệch, trên đầu toát ra một lớp mồ hôi rịn dày đặc, ngay cả hai chân cũng có chút như nhũn ra.

Bên cạnh có người nhìn thấy bộ dạng này của cô ta, tốt bụng nhắc nhở câu: “Đi ra ngoài nói lời xin lỗi đi, nếu không cô không đảm đương nổi hậu quả đâu. Dù sao, đó cũng là người phụ nữ của Thi Vực.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.