Chỉ chớp mắt, Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước đã được một trăm ngày.
Thẩm Chanh không muốn phung phí phô trương bởi vì hai đứa nhỏ, nhưng
Thi Vực lại không chịu thuận theo ý của cô, cố ý muốn làm một bữa tiệc
trăm ngày.
Buổi tiệc hôm nay, có chuyên gia phụ trách sớm bố trí hội trường.
Từ cửa ra vào biệt thự, một cái thảm trực tiếp trải đến sau vườn hoa, bên cạnh là hoa tươi dựng thành lều hoa.
Bởi vì nguyên nhân thời tiết, phía trên lều hoa cố ý chọn dùng thiết kế cách nhiệt.
Trong sân trước, sâm banh, rượu đỏ, món điểm tâm ngọt, bánh ngọt, đầy đủ các loại mỹ vị.
Ngoại trừ rượu, tất cả món ăn đều xuất phát từ trong tay đầu bếp đẳng cấp thế giới.
Có thể nghĩ được, Thi Vực đã hao phí bao nhiêu tiền vì bữa tiệc này.
Vài ngày trước, trong thành có không ít nhân vật lớn có mặt mũi lần lượt nhận được thiệp mời, được mời tham dự buổi tiệc này.
Trước đó, công việc Thi Vực vẫn luôn rất bề bộn, bình thường ngoại
trừ lui tới trên phương diện làm ăn, gần như rất ít quen thân với bạn
hợp tác.
Cho nên người ngoài xếp anh thuộc về chủng loại, đó chính là người lạ chớ vào.
Lần này được mời, không ít người đều cảm thấy kinh ngạc, hiển nhiên là thật không ngờ sẽ có vinh hạnh này.
Buổi sáng, Diệp Tử vừa tỉnh lại liền nhảy xuống giường, ngay cả dép
cũng không lo mang liền chạy đến trước tủ quần áo lục tung, lục lọi toàn bộ quần áo bên trong ra.
Tần Cận bị tiếng động cô làm ra đánh thức, mở mắt ra liếc qua nơi xuất phát ra âm thanh.
Thấy Diệp Tử đang đứng do dự ở trước tủ quần áo, anh híp híp mắt, “Đang làm gì?”
Nghe được giọng nói của anh, Diệp Tử quay đầu nhìn anh, không vui bĩu môi, “Thì ra em đã rất lâu không mua quần áo mới, phải làm sao đây,
không tìm được một bộ đồ xinh đẹp nào.”
Diệp Tử không giống phụ nữ khác, bình thường thích đi dạo phố, nhưng không thích mua quần áo và túi xách.
Cách lần mua túi xách lần trước đã mấy tháng rồi, lúc ấy vẫn là Tần
Cận kiên quyết lôi kéo cô đi, cô mới miễn cưỡng chọn một số túi xách.
Nhưng những túi xách đó vẫn còn đặt ở phòng chứa đồ, chưa từng dùng qua cái nào.
Về phần quần áo, cũng là mua lúc ở thành Giang..
Tần Cận ngồi dựa vào trên giường, hai tay gối ở phía sau cổ, lười
nhác liếc nhìn cô, bên môi nâng lên một độ cong nghiền ngẫm: “Đã sớm nói em ném những quần áo kia thay mới đi mà em không chịu, sao, hiện tại
ngại không đẹp rồi?”
Diệp Tử cắn khóe môi, xoắn xuýt một hồi lâu, mới nói: “Nếu không, em lập tức đi mua một bộ?”
Tần Cận nghe tiếng, đưa tay xem đồng hồ trên cổ tay một chút, mở
miệng nói: “Sáu giờ mười lăm phút, em chắc hiện tại tiệm bán quần áo mở
cửa rồi?”
Diệp Tử giương mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường trên đầu giường, kim đồng hồ chỉ vào sáu, kim phút chỉ vào ba.
Đúng thật là sáu giờ mười lăm phút.
”Vậy làm sao bây giờ....”
Diệp Tử dựa vào tủ quần áo chậm rãi ngồi xổm xuống, khuỷu tay dựa vào ở trên đầu gối chống cằm, trên gương mặt nhỏ tinh tế có chút mất mát.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tần Cận dựng mày kiếm lên, suy tư hai
giây, anh vén chăn lên xuống giường, “Sửa soạn một chút, đi theo anh.”
Diệp Tử ngẩng đầu nhìn anh, thấy nửa người trên của anh trần trụi,
trên nửa người dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, liền xấu hổ dời mắt đến
nơi khác.
”Đi, đi đâu?”
Nghĩ đến khung cảnh mờ ám tối hôm qua, giọng nói của cô bất giác trở nên có chút cà lăm.
Tần Cận không có trả lời, thấy cô tận lực dời tầm mắt không nhìn anh, anh sải bước đi về phía cô, không nói một lời, một phát chế trụ cổ tay
của cô kéo cô dậy, “Sờ cũng sờ qua, hôn cũng hôn qua, tối hôm qua còn
nói muốn ôm ôm, sao bây giờ còn sợ nhìn thấy?”
Diệp Tử nghe anh nói như vậy, rất xấu hổ, “Em.... không.... không có....”