Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 602: Có thích hay không?



Một câu, nói đến đứt quãng, qua rất lâu cũng nói không xong.

Trong lòng say rượu hiểu được, những lời này không phải giả

Tối hôm qua cô uống rượu có chút chóng mặt, nhưng nói lời gì, đã làm chuyện gì, cô giống như vẫn còn nhớ.

”Không có sao?”

Tần Cận vươn tay ôm cô tới, ngón tay suông dài dời xuống từ trên cổ của cô, dừng lại ở chỗ xương đòn vai của cô.

Lòng ngón tay hơi có chút thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve xương đòn vai của cô, ánh mắt mê ly, sâu thẳm giống như một cái hồ nước to lớn, có thể dụ người hãm sâu vào trong đó.

”Có hay không?”

Anh lại hỏi một câu.

Nghe giọng nói giống như bình tĩnh sâu lắng, nhưng lại làm cho người ta nghe được chút ý vị uy hiếp.

”Có!”

Diệp Tử gật đầu mãnh liệt.

Cô thừa nhận, là có hai nguyên nhân.

Một là, lúc trời tối hôm qua cô quả thật từng làm như vậy.

Hai là, nếu cô dám nói một câu không có, nhất định sẽ bị ném lên giường, sau đó....

Tần Cận hài lòng giơ khóe môi lên, ngón tay dừng ở trên xương đòn vai của cô lại chậm rãi hướng lên, nâng cằm của cô lên, trêu tức mở miệng:“Tiểu Diệp Tử, anh thích bộ dạng em uống rượu rồi động tay động chân với anh.”

Chống lại tầm mắt của anh, tâm tư Diệp Tử liền rối loạn, “Em, chưa từng động chân....”

”Chưa từng động chân?” Khóe môi Tần Cận tràn ra nụ cười, nghiền ngẫm đến cực điểm: “Lúc trời tối hôm qua, là ai dùng chân ôm lấy eo của anh không buông, hửm?”

Diệp Tử nghe tiếng, mặt hơi trắng xanh liền đỏ lên.

”Người phụ nữ ngốc.”

Tần Cận không muốn trêu chọc cô nữa, đưa tay yêu thương cưng chìu vuốt vuốt đầu của cô, “Nhanh đi sửa soạn một chút, theo anh ra ngoài.”

Trong lòng Diệp Tử thở phào nhẹ nhõm, ừ một tiếng, lại hỏi, “Đi làm gì?”

”Không phải em nói không có quần áo đẹp ư, dẫn em đi mua.” Giọng nói Tần Cận thả đến có chút thấp, thanh tuyến vững vàng, rất là mê người.

”Nhưng không phải anh mới vừa nói tiệm bán quần áo còn chưa mở cửa sao?”

”Tóm lại anh có biện pháp.”

”À! Được!”

Diệp Tử vội tìm một bộ đồ thay đổi, rửa mặt qua loa một phen, đợi cho Tần Cận mặc chỉnh tề, liền cùng ra cửa với anh.

Khoảng thời gian này, trên đường gần như không có người nào, cửa hàng mặt tiền hai bên đường phố đều đóng cửa.

Sau khi Diệp Tử đi theo Tần Cận xuống xe, quét mắt bốn phía một cái.

Không nhìn tới tiệm quần áo đang buôn bán, tâm tình của cô dường như có chút không được tốt.

Chậm rãi đi theo sau lưng Tần Cận, tâm tình của cô vẫn luôn rất thấp, cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình đi về phía trước.

Tần Cận vừa dừng chân, cô liền không khách khí đụng vào.

”Xin lỗi, em....”

Diệp Tử ngẩng đầu lên nói xin lỗi, nhưng Tần Cận lại không có để cô nói hết lời, trực tiếp lôi kéo cô đi đến bên ngoài một tiệm quần áo đẳng cấp, đưa tay chỉ bộ lễ phục trong cửa tủ.

”Có thích không?”

Anh nhìn Diệp Tử, giọng điệu nhu hòa hỏi.

Diệp Tử nhìn lại theo hướng tay anh chỉ, hơi có chút kinh ngạc.

Lễ phục mặc ở trên người manocanh, màu trắng tinh, mang theo cổ chữ V, làn váy không phải rất dài, vừa vặn đến vị trí đầu gối.

Vị trí trước ngực khảm mấy miếng kim cương mỏng, không phải rất chói mắt, lại làm cho người ta không thể bỏ qua.

Nhất là thiết kế cổ áo lễ phục rất đặc biệt, tuy là phong cách lộ nhã nhặn, nhưng bộ lễ phục này lại bao bọc vị trí ngực rất vừa vặn.

Tổng thể bộ lễ phục này làm cho người ta có cảm giác rất đơn giản, hào phóng, nhưng lại không mất gợi cảm.

Thật xinh đẹp.

Diệp Tử chỉ liếc mắt nhìn, liền thích rồi.

Cô gật gật đầu, “Thích.”

Nói xong, lại sực nhớ ra gì đó, ngước mắt nhìn về phía Tần Cận, nói tiếp: “Thế nhưng tiệm bán quần áo còn chưa tới thời gian buôn bán, mua không được...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.