”Lời này anh cũng đừng để cho người nào đó nghe được.”
Cái hủ dấm chua kia, nếu nghe được người khác khen vợ anh xinh đẹp, còn không biết sẽ làm ra chuyện khác người gì.
Đút sủi cảo, hẳn coi như là nhẹ nhàng rồi đi!
Phượng Cửu Mị nghe tiếng, nụ cười lan tràn đến càng sâu, sau khi xem qua hai tiểu bảo bối, anh ta xoay người đưa hộp nhỏ tinh tế trên tay mình tới trước mặt Thẩm Chanh, khẽ cười nói: “Mở ra nhìn xem.”
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, “Gì?”
”Em nhìn xem một chút thì sẽ biết thôi.”
Anh nói xong, trực tiếp nhét cái hộp vào trong tay của cô.
Thẩm Chanh chần chờ một chút, vẫn là mở cái hộp ra.
Trong hộp đặt hai khối ngọc bội được mài tinh tế, trong suốt thông thấu, màu sắc trắng thuần, không có nhiều màu, ôn nhuận sáng bóng, giống như Dương Chi.
Đây là ngọc dương chi, hơn nữa là phẩm chất hạng một.
Chính giữa hai khối ngọc bội, chia ra khắc có một chữ "Ngạo" và "Thiên".
Đều nói ngọc dưỡng người, người nuôi ngọc, cho nên bất kể là tặng người lớn hay là đứa nhỏ, ngọc đều là lựa chọn tốt nhất.
”Cảm ơn.”
Thẩm Chanh không có từ chối tấm lòng của anh ta, nhận hai khối ngọc bội này.
”Đưa tôi.” Nhưng đột nhiên, Phượng Cửu Mị đưa tay ra về phía cô, ý bảo cô đưa ngọc bội cho anh ta.
Tiểu Ngạo Tước cũng hưng phấn vung tay mập lên, bộ dạng đáng yêu, khiến trái tim người ta đều hòa tan.
”Thật đáng yêu.”
Phượng Cửu Mị yêu thương cưng chìu chạm chóp mũi bọn chúng một chút, trong con ngươi, là nhu tình không tiêu tan.
Có người nói, thích một người sẽ thích tất cả của người đó.
Phượng Cửu Mị từng nói anh thích Thẩm Chanh, cho nên cũng sẽ thích toàn bộ của cô.
Dù là người của cô, hay là tính xấu của cô, hoặc là con của cô, anh đều thích.
Mà thích, không nhất định phải lấy được.
Có đôi khi yên lặng bảo vệ cũng là một loại hạnh phúc.
Thẩm Chanh đứng dựa vào ở bên cạnh, khóe môi vẽ ra một nụ cười yếu ớt: “Nếu không cho anh ôm một đứa về nuôi?”
”Không được.” Phượng Cửu Mị lắc lắc đầu, từ chối vô cùng dứt khoát, dừng lại một giây, lại nghiêm trang nói: “Nếu như tặng nhỏ kèm theo tặng lớn, có thể miễn cưỡng suy nghĩ.”
Anh ta nói xong, liếc mắt nhìn phương hướng cửa.
Thi Vực đang dựa ở trên khung cửa, híp mắt nhìn hai người trong phòng.
Biểu cảm trên mặt anh không có dao động gì, nhưng cao thấp quanh thân toát ra một cổ lệ khí rất dọa người.
Tầm mắt Phượng Cửu Mị khẽ quét qua ở trên người anh, sau đó dời đi, khóe môi vẫn luôn mang theo ý cười.
Thẩm đại mỹ nhân còn chưa ý thức được nguy hiểm đang ép gần, cô câu môi, “Tặng nhỏ kèm theo tặng lớn, đề nghị này không tệ. Để ba của bọn nhỏ trở về bàn với anh đi?”
Tiếng nói mới rơi xuống, bên tai liền vang lên một giọng nói sâu lắng lại trêu tức: “Thẩm Chanh Tử, có người từng nói qua với em không thể nói lời tùy tiện, nếu không sẽ phải trả giá thật lớn chưa?”
“....”
Khụ!
Người đàn ông này vào từ bao giờ?
Thẩm Chanh vẫn không quay đầu lại chút nào, liền muốn đi về phía trước.
Nhưng không ngờ....
Cô còn chưa kịp mở bước chân ra, cổ tay đã bị người đàn ông phía sau nắm chặt.