Thẩm Chanh ngừng tiếng cười, vẫn cười tươi như hoa như trước, môi
thoa son môi màu đỏ khẽ nâng lên, trong gợi cảm lại mang theo vài phần
hương vị quyến rũ.
Hầu kết Thi Vực động một chút, đáy mắt nhanh chóng phủ lên một tầng nóng bỏng.
Anh đột nhiên buông tay bóp ở trên cằm cô ra, đưa tay sửa sang lại
ống tay áo chỉnh tề không có một chút nếp nhăn, hờ hững mở miệng, “Em
không có gì muốn hỏi anh?”
Thẩm Chanh dựa vào trên bàn rượu bên cạnh, dùng ngón tay suông dài
vuốt vuốt ly đế cao trên bàn, liếc xéo Thi Vực, “Anh chỉ chuyện gì?”
”Thi Khả Nhi.”
Anh đáp.
Thẩm Chanh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ ly rượu, “Không phải em ấy
mới vừa nói ư, em ấy là con gái của bác cả anh, cũng là em họ của anh.”
”Con bé là con nuôi.”
Lúc nói câu này, Thi Vực trấn định tự nhiên, vẻ mặt trên mặt không có chút thay đổi nào, dường như đang nói một chuyện không có quan hệ gì
với mình.
Con nuôi?
Ngón tay gõ trên ly dừng lại.
”Nhưng giữa con bé và anh, là có một loại liên hệ máu mủ.”
Lời Thi Khả Nhi vừa mới nói, Thẩm Chanh còn nhớ rất rõ ràng, lúc nghe được Thi Vực nói đến chuyện này, cô chỉ chỉ dùng cách tự thuật lặp lại
câu nói kia một lần nữa.
Thi Vực liếc mắt nhìn về hướng khác, sau đó mới không nhanh không chậm lên tiếng: “Bởi vì con bé cùng không biết chuyện này.”
Thẩm Chanh nghe tiếng, không khỏi cười, “Nếu em ấy không biết chuyện
này, vậy dễ xử lý hơn rồi. Ít nhất tính đến hiện tại, em ấy không có
động đậy một chút tâm tư không đứng đắn với anh. Mà trước khi em ấy
không biết mình là con nuôi, càng tuyệt đối sẽ không sinh ra chút gì với anh.”
Thi Vực híp híp mắt, lúc nhìn cô, trong mắt có thêm một chút khen ngợi.
Một lát sau, anh bất giác giương môi lên, “Rất thông minh.”
Thẩm Chanh đứng lên, đưa tay ôm cổ của anh, nhón chân lên tiến đến
bên tai anh, thấp giọng nói: “Nếu em không thông minh, có thể làm được
người phụ nữ của anh sao?”
Cô dừng một chút, lại nói: “Em biết anh nói cho em biết chuyện của Thi Khả Nhi, là vì muốn cho em thêm một chút lòng đề phòng.”
Thi Vực dùng cái trán chống đỡ trán của cô, cười như không cười, “Ừm?”
Thẩm Chanh lại là trực tiếp bỏ qua chữ ừm nói ra từ trong miệng anh
kia, nói tiếp: “Em thừa nhận Thi Khả Nhi là một cô gái rất đặc biệt,
cũng không phủ nhận cô ta là một người phụ nữ rất ưu tú, nhưng vậy thì
thế nào chứ?”
Ngay cả đệ nhất mỹ nhân Cố Liên Thành của thành Đô đứng ở trước mặt
anh mà anh cũng không chịu liếc mắt nhìn thêm, huống chi chỉ là một Thi
Khả Nhi.
Anh có thể có tình cảm với cô ta, nhưng đó nhất định là tình anh em.
Hơn nữa, nếu như một người đàn ông thật sự muốn thay lòng, không phải tùy tùy tiện tiện là có thể giữ chân hoặc là xoay chuyển.
Là của mình, mặc kệ thế nào anh ta đều sẽ chạy không thoát.
Không phải của mình, luôn có một ngày sẽ vụng trộm lẻn đi.
”Thẩm Chanh Tử, em có biết anh thích nhất điểm gì của em không?”
Bên tai, vang lên giọng nói sâu lắng của anh.
Anh hỏi vấn đề này có chút đột ngột, khiến Thẩm Chanh không thể nào nghĩ ra, cô ngước mắt nhìn anh, “Gì?”
Thi Vực dùng tay bưng lấy mặt của cô, nhìn cô hồi lâu, mới mím động
môi mỏng: “Cao ngạo của em, tự tin của em, bộ dạng không ai bì nổi này
của em.”
Thẩm Chanh nhíu mày, “Chỉ những thứ này? Không còn gì nữa?”
Anh gật đầu, “Có.”
”Hả?”
Anh khẽ cười, “Tính xấu của em, và mỗi một tật xấu trên người của em.”
Thích tính xấu của em, và mỗi một tật xấu trên người của em.
Lúc Thẩm Chanh nghe được, đây cũng là một lời tỏ tình duy mỹ.