Tới gần 12h, trên cơ bản khách mời tham gia buổi tiệc đều đã đến đông đủ, Tôn Nham và Tô San cũng tới, duy chỉ có Tần Cận và Diệp Tử là chậm
chạp chưa tới.
Lúc này Thẩm Chanh mới gọi điện thoại cho Diệp Tử.
”Mỹ nhân, xin lỗi nha, em, cái kia.... Vừa rồi ở trên đường tới quần áo bị rách...”
Điện thoại vừa tiếp thông, Diệp Tử liền hoảng hốt vội mở miệng giải thích, giọng nói nghe còn hơi ngượng.
Tuy rằng Thẩm Chanh muốn biết tại sao quần áo của cô nhóc lại rách,
nhưng lo ngại sắp đến giờ cơm, cũng không có hỏi nhiều, “Rách cũng không sao, bảo Tần Cận phủ áo khoác của anh ta cho em, đến chỗ chị rồi chị
tìm bộ mới cho em.”
Trong điện thoại di động lập tức truyền đến giọng nói của Diệp Tử:“Không cần không cần, hiện tại tụi em đã quay đầu trở về thay quần áo,
không đến nửa tiếng là có thể tới nhà của chị.”
Thẩm Chanh chần chờ một chút, sau đó ừ một tiếng, “Vậy các người lái xe cẩn thận một chút.”
”Dạ vâng!”
Cúp điện thoại, Diệp Tử nắm di động thở phào một hơi.
Ở trên người cô còn quấn áo khoác tây trang của Tần Cận, bởi vì thời
tiết quá nóng, Tần Cận cố ý chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp nhất, để
cô thoải mái một chút.
Diệp Tử quay đầu nhìn gò má Tần Cận, nhỏ giọng hỏi, “Chúng ta thật sự phải về tiệm bán quần áo để thay quần áo ư?”
Tần Cận nhìn không chớp mắt lái xe, ngón tay suông dài để ở trên tay
lái, động tác ưu nhã đánh tay lái, sau khi lái xe qua một chỗ ngoặt, anh mới động môi một chút: “Đổi.”
Một chữ đơn giản, lại mang theo khí phách khiến người ta không dám kháng cự.
Diệp Tử có chút do dự, “Quần áo mới mua có thể đổi ba lần, nhưng mà
.... Sở dĩ bộ đồ trên người em bị rách, không phải bởi vì vấn đề chất
lượng, mà là do con người tạo nên. Đổi như vậy, có phải là có chút dọa
người không?”
Cuối cùng Tần Cận nghiêng mắt nhìn cô một cái, “Không đi đổi, vậy em
muốn mặc bộ đó lên trên người để càng mất mặt trước nhiều người hơn ư?”
”Gì chứ....” Diệp Tử bĩu môi.
Cô chỉ là cảm thấy không cần thiết tới tiệm bán quần áo mới đi cướp vào hồi sáng mà thôi.
Hơn nữa đã muộn rất lâu rồi, buổi tiệc đã tiến hành được một nửa,
quần áo có đẹp hau không hẳn là cũng không có người chú ý, như vậy còn
không bằng về nhà tùy tiện đổi một bộ quần áo.
”Về sau không cho phép ăn đồ ngọt.”
Tần Cận lần nữa dời tầm mắt dời về phía trước, lại đột nhiên nói một câu không quan hệ gì nhau đó,
”Hả?” Diệp Tử có chút ngây ngốc, “Tại sao không thể ăn đồ ngọt?”
”Bởi vì em quá béo rồi.”
Tần Cận nói xong, trên mặt còn lộ ra chút vẻ mặt ghét bỏ.
Diệp Tử vừa nghe nói như thế, lập tức gấp đỏ mặt: “Em mới không có béo!”
Cô mới 45 kg, béo chỗ nào!
”Quần áo cũng căng rách rồi mà còn nói không mập?” Tần Cận dựng thẳng mày kiếm lên, lạnh mặt nói: “Từ hôm nay trở đi tịch thu toàn bộ đồ ăn
vặt của em, chocolate, khoai tây chiên, kẹo que, donut gì đó, đều không
cho phép ăn.”
Diệp Tử không vui bĩu môi, “Quần áo rõ ràng là bị anh xé rách, sao anh lại nói là em căng rách....”
Dù cô béo, cũng không thể béo đến trên ngực nha.
Nếu ngực có thể căng rách quần áo, vậy cần phải béo bao nhiêu mới làm được?
Tần Cận thả chậm tốc độ xe, quay đầu, con ngươi nguy hiểm nhíu lại:“Anh chẳng qua chỉ là sờ soạng em một chút, xé quần áo em khi nào hả?”
”Không chỉ một chút đâu!” Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tử đỏ lên uốn nắn,“Vừa rồi anh rõ ràng sờ soạng bên dưới của em bảy lần, bên trái ba lần,
bên phải bốn lần....”
Tần Cận đen mặt: “....”
Anh sờ cô, cô lại có thể đếm lấy? Hơn nữa còn nhớ bên nào nhiều bên nào ít?