Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 637: Thuốc nữ sĩ dk số lượng có hạn, ba ngàn hai một hộp



Editor: May

Lần này, Thi Mị không có ngăn cản cô ta.

Đợi cô ta đi ra một đoạn khoảng cách, mới không nhanh không chậm mở miệng: “Em dám đi, anh liền dám để cho người ta cầm đầu thuốc lá này đi làm xét nghiệm DNA.”

Thi Khả Nhi dừng bước.

Là cô bỏ sót, mỗi một người họ Thi đều là loại người phúc hắc!

Trên đầu điếu thuốc vừa rồi có nước miếng của cô ta, nếu như cầm lấy đi xét nghiệm liền có thể xét nghiệm ra cô ta đã từng hút qua, sau đó giao tờ kết quả xét nghiệm cho ông nội, khiến ông nhìn thấy cháu gái tốt của ông, đều thử thuốc lá rượu mọi thứ?

Cô ta quay đầu lại nhìn Thi Mị, “Anh, anh thắng rồi.”

Nói xong, rất tự giác đi đến trước bàn đu dây, ngồi xuống ở bên cạnh Thẩm Chanh.

Nói với Thẩm Chanh một câu: “Chị dâu, vịn chắc.” liền sử dụng hai chân chống đỡ trên mặt đất, lôi kéo bàn đu dây.

Thẩm Chanh khẽ dùng tay vịn khóa sắt, hơi nâng hai chân, mặc cho Thi Khả Nhi đung đưa bàn đu dây tới lui, thoải mái hưởng thụ.

Thi Mị híp con ngươi liếc mắt hai người trên bàn đu dây một cái, đi nhanh hai bước đến chỗ bồn hoa, cúi người nhặt hộp thuốc lá bị ném bỏ lên.

Sau khi nhặt lên, anh mở hộp thuốc lá ra, lấy ra một điếu thuốc, lấy từ túi quần trong ra một cái bật lửa quý hiếm đốt thuốc lên.

Nhìn thấy cử động của anh, Thi Khả Nhi ngừng động tác nhìn anh: “Thuốc của nữ sĩ cũng hút, đẳng cấp của anh là gì vậy?”

Nói xong, còn cố ý cười ha ha hai tiếng.

Thi Mị từ chối cho ý kiến liếc cô một cái, liền rơi tầm mắt ở trên hộp thuốc lá trong tay.

Nhìn rõ nhãn hiệu hộp thuốc lá, anh không khỏi giương khóe môi lên: “Thuốc nữ sĩ DK số lượng có hạn, nếu như anh nhớ không lầm, ba ngàn hai một hộp.”

Thi Khả Nhi ngược lại cũng có chút không mấy quan tâm, “Ba ngàn hai thì sao?”

Thi Mị chậm rãi đưa điếu thuốc vào trong miệng hút một hơi, có thể là cảm thấy thuốc lá nữ sĩ kém quá lớn thuốc lá của đàn ông, không khỏi nhíu mày.

Phun khói mù trong miệng ra một chút, anh mới lên tiếng: “Không thế nào hết, chỉ là cảm thấy gần đây em tiêu vặt quá nhiều tiền, ý định bảo cha mẹ em giảm đi bảy phần.”

Vừa nghe lời này, Thi Khả Nhi không vui, liền nói ngay: “Một tháng tiền tiêu vặt của em chỉ bốn vạn hai, trừ bảy phần chỉ còn một vạn hai lẻ sáu. Ba ngày mua một kiện quần áo một ngàn đồng, một tháng tiêu hết một vạn đồng. Còn lại hai ngàn sáu, anh bảo em uống gió tây bắc à?”

Trong lúc cô nói lời này, gần như không có ngừng qua một giây.

Nói cách khác, trong lúc Thi Mị nói muốn trừ bảy phần tiền tiêu vặt của cô, cô chỉ dùng chưa tới nửa giây liền tính ra con số chính xác.

Mà tính toán một tháng mua quần áo hết bao nhiêu tiền vào lúc sau, cũng là như vậy.

Phản ứng nhanh chóng, linh hoạt, lúc tính toán con số cũng chuẩn xác không sai không hề sai lầm.

Chứng minh, Thi Khả Nhi là một rất người thông minh.

Mà người thông minh cũng chia ra hai loại, một loại là trời sinh, một loại là ngày sau tạo thành.

Nhưng Thẩm Chanh lại cảm thấy, cô ta thuộc về người phía trước.

Bởi vì tuổi cô ta không lớn lắm, cũng không có trải qua quá nhiều thời gian rèn luyện, nhưng mặc kệ là ở trên phương diện làm việc hay là lời nói, cô ta đều trưởng thành lão luyện hơn bạn cùng tuổi.

Nói cách khác, cô ta chính là thông minh bẩm sinh.

Thẩm Chanh nghiêng mặt qua dò xét Thi Khả Nhi, trong mắt mang theo vài phần cảm xúc dò xét.

Nếu như nói cô ta là người nhà họ Thi, có lẽ cô còn có thể không cảm thấy kỳ lạ quý hiếm, bởi vì bản thân gien nhà họ Thi đã rất cường đại, có thể sinh ra một cô gái như vậy cũng không kỳ lạ quý hiếm.

Nhưng mấu chốt của vấn đề là ở chỗ, Thi Khả Nhi là con nuôi.

Như vậy xem ra, cha mẹ ruột của cô ta nhất định cũng không phải là người đơn giản.

Cho nên cô bắt đầu hiếu kỳ, thân phận thật sự của Thi Khả Nhi là gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.