"Nghe nói nửa tháng trước, anh tặng chiếc xe thể thao giá trị trăm vạn cho Tô San - ngôi sao đang nổi, thiệt hay giả?" Giọng điệu Mộ Dư thoải mái, khiến người ta suy xét không thấu tâm tư của cô.
Đường Diễm lắc đầu phủ nhận: "Không có!"
"Vậy sao người ta lại khoe khoang khắp nơi nói thiếu gia nhà họ Đường cưng chiều cô ta có thừa, xe nổi tiếng nhẫn kim cương, chỉ cần cô ta muốn, sẽ không có chuyện anh không mua!"
"Cô ta nói bậy!" Tô San - ả gái điếm kia, hiến thân cho anh không thành, lại có thể còn bôi đen anh khắp nơi, có cơ hội nhất định phải nói chuyện cuộc sống với cô ta thật tốt.
"Không có lửa làm sao có khói, chuyện anh chưa từng làm, chẳng lẽ người khác sẽ vu oan cho anh được sao?"
"Tiểu Dư em không biết đâu, người phụ nữ kia không biết xấu hổ đến bà nội tổ của cô ta, thừa dịp tiểu gia uống say, cởi quần áo ra đưa tới cửa, nếu không phải tiểu gia anh có một trái tim chung thủy không hai lòng với em, sợ rằng đã bị cô ta làm bẩn rồi..." Đường Diễm đổi thành một bộ dáng đáng thương tội nghiệp, giống như anh ta mới vừa chịu ủy khuất gì đó.
"Đường Diễm anh đừng giả bộ hồ đồ ở trước mặt tôi, đừng tưởng rằng tôi ở nước ngoài liền không biết gì hết, nói cho anh biết, những tin tình yêu kia của anh, tôi lại rất rõ ràng."
"Anh đã thích chơi như vậy, vậy chúng ta liền chia tay, về sau dù anh ngày ngày chơi phụ nữ, hàng đêm bị phụ nữ chơi, tôi cũng không xen vào!"
Sâu sắc!
Đường Diễm thân là người trong cuộc, lại có thể nhịn không được tán thưởng ở trong lòng yên lặng.
Sau đó, nhìn Mộ Dư, bá đạo phun ra ba chữ: "Không chia tay!"
Ban đầu lúc cô còn là một cô nhóc mập mạp, anh cũng đã không ngại, huống chi là bây giờ.
Muốn chia tay với anh, đừng nói là cửa nhỏ, chính là cửa sổ cũng không có đâu!
Mộ Dư nhìn anh, vẻ mặt không có biến hóa quá lớn, chỉ là giọng nói lạnh đi vài phần: "Đường Diễm anh nghe đây, tôi cũng không phải đang thương lượng với anh, chia hay là không chia là quyết định đơn phương từ phía tôi."
"Tiểu gia kiên quyết không đồng ý!" Ở trên chuyện chia tay này, nói gì Đường Diễm cũng không chịu đưa ra nhượng bộ.
"Không đồng ý cũng phải đồng ý."
"Dù em gác dao ở trên cổ tiểu gia, tiểu gia cũng kiên quyết không tuân theo. Muốn quăng tiểu gia, em quá mơ mộng rồi."
"Anh có còn xấu hổ hay không..."
Hai chân Thi Vực xếp chồng, lười biếng ngồi dựa vào trên ghế sofa, có chút hứng thú nhìn cặp xứng đôi trước mặt này.
Năm năm không gặp, vừa gặp mặt đã bởi vì chuyện chia tay làm cho rối bời, đúng là tuyệt phối mà.
Anh híp híp mắt, lấy điện thoại di động ra, lục tìm "bà xã" từ trong sổ danh bạ ra, biên soạn một tin nhắn gửi đi....
Mưa vẫn đang róc rách rơi xuống, Thẩm Chanh vùi trên sofa, đang dùng di động hăng hái chiến đấu Plans vs Zombie.
Lúc chơi đến tâm tình dâng cao thì nhận được một tin nhắn đến từ "cầm thú biến thái khốn kiếp".
Ngón tay xanh nhạt lướt nhẹ qua màn hình, mở tin nhắn ra.
Cầm thú biến thái khốn kiếp: Bảo bối, em tính toán khi nào thì để cho tôi xâm phạm --- tình dục?