Cố Liên Thành trở lại trên vị trí, nhìn ra ngoài cửa sổ sợ run, trái tim giống như là bị dây câu cuốn lấy thật chặt, phức tạp và mất trật tự khó diễn tả bằng lời.
Tay cầm bút máy dừng ở trên giấy thiết kế, qua hơn mười phút, cũng không có động tay vẽ ra một đường cong.
”Chị Liên Thành, chị xem em thiết kế như vậy có được không? Loại nhẫn nào cũng đều chọn dùng hình tròn hoặc là hình cung, em kết hợp hai điểm này lại vẽ chiếc nhẫn thành hình vuông, như vậy có phải là sẽ đặc biệt hơn một chút không?”
Có đồng nghiệp cầm một tờ giấy thiết kế đã vẽ xong cho Cố Liên Thành xem, nhưng Cố Liên Thành bởi vì tâm thần không yên, không có phản ứng gì.
Đồng nghiệp thấy thế, đưa tay quơ quơ ở trước mắt cô ta, thử gọi một tiếng: “Chị Liên Thành?”
Cố Liên Thành hoàn hồn, lập tức che giấu dị sắc trong mắt, mở miệng cười, “Ừ, sao vậy?”
Nụ cười của cô ta rất thấu triệt, không có một chút ngụy biện làm bộ.
”Em muốn để cho chị xem bản thiết kế giúp em một chút.”
Đồng nghiệp lại lặp lời phương thức và nguyên lý thiết kế vừa mới nói lại lần nữa.
Cố Liên Thành nghe, đưa tay nhận bản thiết kế cô ta đưa tới, chỉ liếc mắt nhìn, lông mày Cố Liên Thành liền chau lại, sau đó dùng bút khoanh lại mấy chỗ ở trên bản vẽ, nói: “Tuy rằng hình dạng này rất đặc biệt, nhưng khái niệm thiết kế có chút chênh lệch.”
Đồng nghiệp nghe tiếng, cũng nhíu mày theo cô ta, “Chị Liên Thành, lời này là sao?”
”Sở dĩ nhẫn hình vuông hiếm thấy, cũng không phải bởi vì không có nhà thiết kế có thể thiết kế ra. Mà là vì nó rất có khả năng tạo thành tổn thương cho người đeo nhẫn, hơn nữa rất dễ dàng quẹt làm bị thương người đó. Loại nhẫn tồn tại tai họa ngầm như vậy, là không thể thông qua kiểm nghiệm đưa ra thị trường.”
Trải qua chỉ điểm của Cố Liên Thành, đồng nghiệp giật mình tỉnh ngộ, “Đúng vậy, sao em lại không suy tính đến điểm này chứ....”
Nếu như chọn hình vuông để làm nhẫn, như vậy vị trí khảm chui trên nhẫn cũng chỉ có thể chọn dùng phương thức giống nhau, chui khung hình vuông, đúng thật là rất cấn tay.
”Cảm ơn chị, chị Liên Thành, để em suy nghĩ thêm một chút.”
Cố Liên Thành trả giấy bản thiết kế lại cho cô ta, cười nhạt một tiếng: “Đi thôi, nếu còn có chỗ nào không hiểu thì lại đến hỏi chị.”
Đồng nghiệp gật gật đầu với cô ta, xoay người trở lại vị trí của mình, tiếp tục phác hoạ bản vẽ.
Nhìn quanh khắp nơi một vòng, thấy tất cả mọi người đều đang bận công việc trên tay, Cố Liên Thành đứng dậy đi tới phòng rửa tay.
Đẩy từng phòng riêng trong nhà vệ sinh xem xét, thấy bên trong không có một bóng người, cô ta mới lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số.
Điện thoại tiếp thông, truyền đến giọng nói của Diệp Cẩn: “Alo, Liên Thành à, tìm dì có gì không?”
”Dì nhỏ. “ Cố Liên Thành gọi một tiếng dì nhỏ, sau đó rơi vào trầm mặc.
Rất lâu sau cũng không nghe được cô ta nói lời nào, Diệp Cẩn hỏi tới: “Làm sao vậy, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cố Liên Thành nghe tiếng, nhẹ nói câu không có gì, im lặng một lát, cô ta mới chậm rãi mở miệng: “Dì nhỏ, trước đó không phải dì nói, là Thi Vực thu mua Nam Ngạn Thủ Tịch ư? Tại sao....”
Cô ta không nói câu kế tiếp, nhưng Diệp Cẩn lại biết cô ta ám chỉ cái gì.
”Liên Thành, thật ra chuyện này dì cũng mới biết được vào sáng hôm nay. Thật không nghĩ tới, Tiểu Vực lại dễ dàng đưa một công ty hơn mười triệu cho người phụ nữ kia như vậy.”
”Cho nên ý của dì là, Thi Vực có thể sẽ không đến công ty bên này? Hoặc là nói, về sau anh ấy hoàn toàn sẽ không nhúng tay vào chuyện của Nam Ngạn.”
Cố Liên Thành rõ ràng cười, nhưng giọng nói của cô ta lại có mất mát khó nén, khiến cô ta cảm thấy buồn cười chính là, cô ta lại không tìm được ngọn nguồn của sự mất mát này.
Giọng nói Diệp Cẩn truyền đến lần nữa: “Liên Thành, chuyện này cháu trước đừng để ở trong lòng. Như vậy đi, chờ cháu tan ca, chúng ta cùng đi uống ly cà phê, đến lúc đó lại nói chuyện.”