Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 653: Thay một bộ quần áo đi ra, anh ở bên ngoài chờ em



Tần Cận đợi tròn 20 phút, nhưng tin nhắn gửi đi giống như là đá chìm đáy biển, không hề có hồi âm.

Lông mày vốn vặn chặt, không khỏi càng nhíu chặt hơn, vặn thành một chữ xuyên.

Cô gái ngốc nghếch này!

Gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán, anh đứng thẳng đi ra quán cà phê, sau khi lên xe, cũng không để ý chỗ rẽ phía trước là đèn đỏ hay là đèn xanh, một cước đạp cần ga đến tận cùng, xe nhanh chóng lái vọt ra ngoài.

”Tao dựa vào....”

”Điên rồi sao!”

”Bệnh tâm thần! Nếu muốn thì một mình chết, đừng kéo người khác làm đệm lưng!”

Mấy người tài xế lái xe ở đường bên cạnh bởi vì Tần Cận đột nhiên tăng tốc mà nổi giận.

Phải biết rằng, vừa rồi bọn họ chỉ cần hơi lệch xe ra khỏi quỹ đạo một chút, thì có thể sẽ đụng vào chiếc xe kia.

Tốc độ xe nhanh như vậy, nếu thật đụng vào, chắc hẳn không chết cũng tàn.

Diệp Tử nằm trên giường hơn nửa tiếng, trong khoảng thời gian đó, cô vẫn luôn rất rối rắm, nắm di động không buông, nhưng không có phát hiện lượng điện điện thoại qua thấp đã tự động tắt máy rồi.

Đến khi người làm gõ vang cửa phòng, “Diệp Tử tiểu thư, thiếu gia điện thoại tới, bảo cô xuống lầu nghe máy.”

Diệp Tử a một tiếng, “Anh ấy điện thoại tới sao?”

”Vâng Diệp Tử tiểu thư, thiếu gia nói điện thoại của cô tắt máy, không gọi được.”

”Hả?”

Tắt máy rồi?

Diệp Tử vội cầm lấy điện thoại xem xét, tùy tiện ấn một phím, điện thoại không có một chút phản ứng, màn hình cũng vẫn luôn tối đen.

Quả nhiên là tắt máy rồi.

Người làm lại ở bên ngoài thúc giục vài tiếng, lúc này Diệp Tử mới mè nheo xuống giường, miễn cưỡng đi xuống lầu.

Cầm lấy ống nghe điện thoại kiểu phục cổ, cô nhẹ nhàng “alo” một tiếng.

Tần Cận đã sớm đợi đến có chút mất kiên nhẫn, nhưng sau khi nghe giọng nói của cô, lửa giận vẫn tiêu tán vài phần, chỉ là giọng nói vẫn lạnh lùng: “Thay quần áo đi ra, anh ở bên ngoài chờ em.”

Diệp Tử không ngờ anh sẽ đợi cô ở bên ngoài.

Vừa rồi, cô cho là anh đang ở công ty tăng ca, gửi tin nhắn đó có lẽ là nói cho cô biết, anh phải tối muộn mới trở về, bảo cô ngoan ngoãn ăn cơm linh tinh.

Cho nên vẫn luôn không dám mở ra, bởi vì anh càng quan tâm cô, cô lại càng cảm thấy lo lắng trong lòng.

Cô là một người không có cảm giác an toàn, cho nên từ khi vừa bắt đầu đến hiện tại cô vẫn luôn rất lo lắng, lo lắng có một ngày, đoạn cảm tình này sẽ không bệnh mà mất.

”Diệp Tử.”

Trong ống nghe, lại truyền tới giọng nói của Tần Cận.

Có thể là bởi vì đợi thật lâu cũng không nhận được câu trả lời của cô, giọng nói của anh càng lạnh hơn vài phần, anh lại lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa: “Thay quần áo đi ra, anh ở bên ngoài chờ em.”

”À....” Diệp Tử rầu rĩ đáp lại một tiếng, “Em biết rồi.”

Đặt ống nghe xuống, cúp điện thoại, Diệp Tử cúi đầu liếc mắt nhìn quần áo trên người mình.

Áo T-shirt màu trắng, quần jean màu sáng, cùng với đôi giày đế bằng, hẳn là không có chỗ nào không ổn.

Nghĩ như vậy, cô liền xoay người đi ra bên ngoài.

Đầu hơi cúi xuống đi qua một lối đi nhỏ thật dài, giương mắt, vừa hay nhìn thấy xe thể thao màu trắng ngừng ngoài cổng chính.

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, người đàn ông trong xe đang dựa vào ở phía trên hút thuốc, có thể là cảm thấy nhàm chán, mỗi lần hút một ngụm khói, sẽ ngẩng đầu lên phun ra một vòng khói.

Vòng khói cuốn vào trong không khí, lại bị gió thổi tan, ngay sau đó biến mất không thấy nữa.

Sắc trời có chút tăm tối, nhưng khuôn mặt rõ ràng như dao khắc vẫn chói mắt như vậy, làm người khác chú ý như thế.

Diệp Tử thu hồi tầm mắt từ trên người anh, cắn chặt môi dưới, chậm rì rì đi tới cửa chính.

Tần Cận hút xong một điếu thuốc liếc nhìn vào trong, thấy cô gái nhỏ nào đó đang cúi đầu, bước từng bước đi thong thả, không kiềm được nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.