Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 752: Đàn ông phải cho ăn no



Chỉ nhìn cô một chút, máu trên người Thi Vực đã bắt đầu sôi trào, hầu kết chuyển động một chút, trong con ngươi cũng trở thành một mảnh đỏ sậm.

Đáng chết.

Ở trước mặt người phụ nữ này, anh vốn không hề tự chủ gì đáng nói.

"Về chuyện phân giường ngủ này, anh xem còn muốn nói không?"

Tay Thẩm Chanh dừng ở bắp đùi, cô quay đầu, ánh mắt lúng liếng đưa tình nhìn anh, sau đó dùng đầu lưỡi khẽ liếm khóe môi một chút.

Tư thế gợi cảm quyến rũ, động tác xinh đẹp đến cực điểm, từng chi tiết nhỏ đều là lợi khí tốt nhất dụ người phạm tội.

"Không bàn nữa!"

Thi Vực đưa tay liền lôi cô tới, như là bị đè nén đã lâu, dẫn đến giọng nói có chút khàn khàn.

Thẩm Chanh thuận tiện dựa vào trong lòng anh, ôm lấy cổ của anh, tiến đến bên tai của anh nhỏ giọng nói: "Chuyện phân giường là anh nói, sao có thể nói không giữ lời đây, sao có thể không có nguyên tắc như vậy chứ."

"Không có nguyên tắc?" Thi Vực không khỏi phát ra một tiếng cười nhẹ: "Ở trước mặt Thẩm Chanh Tử em, tại sao không có nguyên tắc như vậy?"

"Thật sao?" Thẩm Chanh hơi có thâm ý nhìn anh một cái, "Là ai nói chỉ cần em không chính miệng nói liền tuyệt đối không đụng vào em? Sao mới mười hai tiếng liền không nhẫn nại được nữa, không thể chờ đợi được muốn thu lời nói buổi sáng về rồi?"

Thi Vực đẩy cô từ trong lòng ra, ngồi thẳng thân thể, định thần rảnh rỗi mở miệng: "Em mặc thành ra như vậy nhảy cửa sổ đi vào quyến rũ anh, chẳng lẽ không phải đang dùng động tác cơ thể  nói cho anh biết em muốn?"

Anh ngồi ở trên ghế dựa, Thẩm Chanh ngồi ở trên bàn sách trước mặt anh, khoảng cách trên dưới chưa tới mười phân.

Thẩm Chanh lấy tay níu lại cà vạt của anh kéo anh tới, tuy rằng chỗ cô ngồi tương đối cao, nhưng vẫn thấp hơn anh.

Thi Vực cúi đầu nhìn cô, bởi vì bị cô lôi kéo caravat, khoảng cách giữa anh và cô càng gần thêm, gần như đến trình độ mặt dán mặt.

"Em chính là muốn, sao, anh không muốn cho ư?"

Thẩm Chanh hơi ngửa đầu, to gan nói xong lời khiêu khích anh, lúc đôi môi đỏ mọng mím động, vừa vặn sát qua từ trên môi của anh.

Đụng vào rất nhỏ liền xuất hiện tia lửa kịch liệt, trong nháy mắt con ngươi vốn lạnh chìm bao trùm lên một tầng nóng rực.

Chỉ là ở trong thời khắc quan trong, lý trí vẫn chiến thắng dục vọng, cảm giác được hô hấp của cô rất nóng bỏng, anh giơ tay xoa trán của cô, dò xét nhiệt độ.

Thẩm Chanh đẩy tay của anh ra, lại lôi kéo cà vạt của anh tới trước một chút, không xiêu không vẹo, bốn cánh môi vừa vặn dán sát ở một chỗ.

Lúc đầu cảm thấy hô hấp của cô nóng lên, hiện tại cảm giác được môi của cô như nóng hổi như lửa, Thi Vực lần nữa dò xét lên trán của cô, muốn kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô một chút.

"Em không có phát sốt!"

Thẩm Chanh dời môi nói một câu, sau đó buông lỏng tay, trực tiếp dạng chân đến trên người của anh, ôm cổ của anh: "Đàn ông phải cho ăn no, nếu không thì sẽ đi ra ngoài ăn vụng. Cho nên tối nay em thỏa mãn anh. Một lần hai lần ba lần bốn lần, anh muốn làm mấy lần liền mấy lần."

Nói xong, cô đưa tay cỡi cà vạt của anh, sau khi cởi caravat xuống tiện tay ném qua một bên, sau đó lại cỡi nút áo sơ mi của anh.

Thi Vực mặc kệ Thẩm Chanh làm loạn ở trên người mình, đợi lúc cho cô cởi nút thắt đến một nửa, anh bắt lấy tay của cô, không cho cô có động tác nữa.

Lười nhác tựa vào lưng ghế, anh híp nửa mắt lạnh nhìn cô, khóe môi nâng lên một độ cong cười như không cười, "Tối hôm qua cầu nghỉ ngơi, tôi hôm nay cầu hạ gục? Rốt cuộc phụ nữ là sinh vật gì, khiến người ta đoán không ra."

Thẩm Chanh rút tay ra từ giữa lòng bàn tay anh, thăm dò vào bên trong áo sơ mi của anh, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn từ lồng ngực anh, "Phụ nữ là sinh vật suy nghĩ dựa vào nửa người trên, đàn ông là động vật suy nghĩ dựa vào nửa người dưới."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.