Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 76: Đau?



Editor: May

"Tôi từng nói, em đắc tội ai, tôi liền dạy dỗ người đó thay em."

Giọng nói có khí phách, mang theo sức uy hiếp không để cho người khác kháng cự.

Miệng Thi Vực chứa nụ cười nhạt, bộ dạng kiêu ngạo bướng bỉnh này, liều lĩnh lại hỗn xược.

Diệp Cẩn nhìn anh, trong nháy mắt tinh thần liền thẫn thờ, nhưng bà ta rất nhanh rút suy nghĩ về.

Đang muốn mở miệng, lại thấy Thi Vực dắt tay Thẩm Chanh, lôi kéo cô bước nhanh rời đi.

"Tiểu Vực...."

Diệp Cẩn vốn định đuổi theo, nhưng theo cửa nhà nặng nề đóng lại, ý nghĩ của bà ta cũng bị chặn lại.

Vùng ngoại thành của thành Đô.

Tôn Nham mới vừa nhốt tên đàn ông bị phế lúc nãy vào trong kho hàng bỏ hoang, còn chưa kịp tra hỏi, điện thoại liền vang lên.

Trông thấy biểu hiện cuộc gọi là Thi Vực, anh nhanh chóng tiếp nghe điện thoại.

Đầu kia điện thoại, Thi Vực chỉ dặn dò một câu, liền cúp điện thoại.

Tôn Nham căn dặn mấy tên thủ hạ trông chừng thật kỹ tên đàn ông, liền vội vàng rời khỏi kho hàng.

"Cô nói gì?!"

Khi Diệp Cẩn nhận được điện thoại báo cho bà ta biết bốn hội sở thẩm mỹ và sáu cửa hàng nhãn hiệu nước hoa của bà ta đều đều bị người ta đập phá, chịu kích thích không hề nhẹ, lập tức vô cùng khiếp sợ, hai chân mềm nhũn trực tiếp ngã trên mặt đất.

Tay cầm di động run run, giọng của bà ta cũng run rẩy theo, "Ai.... Ai làm!"

Đầu kia người im lặng một hồi lâu, đợi khi lấy hết dũng khí, mới chậm rãi mở miệng: "Là Đại Thiếu Gia."

Diệp Cẩn nghe, chỉ cảm thấy đầu phát ra tiếng ông ông, sau đó liền mất đi tri giác.

"Phu nhân!"

"Phu nhân...."

"Phu nhân, bà tỉnh lại đi...."

Tiếng của đám người hầu lần lượt vang lên, Diệp Cẩn nghe được rõ ràng, nhưng bà ta vẫn không tỉnh lại.

Thi Diệu Quang nghe tiếng động nên đi xuống từ trên lầu, thấy đám người hầu đang đỡ Diệp Cẩn hôn mê từ trên mặt đất, mặt không kiềm được liền biến sắc, "Xảy ra chuyện gì, phu nhân sao vậy?"

"Có lẽ phu nhân là quá mệt mỏi, ngất đi rồi." Bọn người hầu không biết rõ nguyên nhân, tự nhiên không dám nói lung tung.

"Nhanh gọi bác sĩ riêng tới!"

"Vâng."

Đi ra khỏi tòa thành, trên mặt rõ ràng như điêu khắc của Thi Vực luôn mang theo ý cười, nhìn ra được tâm tình anh rất tốt.

Thẩm Chanh đi ở phía sau, có chút buồn bực.

Bởi vì vừa rồi khóc quá nhiều, hốc mắt cô vẫn có chút đỏ lên.

Người không biết nhìn thấy, sợ rằng sẽ cho rằng cô bị gia đình bạo hành, mà người thi hành bạo lực, không phải Thi Vực thì có thể là ai.

Đi một đoạn đường, Thẩm Chanh đột nhiên dừng lại.

Lưng không ngừng truyền tới đau nhức kịch liệt khiến cô có chút không chịu nổi, vịn sư tử bằng đá bên đường, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Sau đó, mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu lăn xuống theo trán của cô.

Cô cắt chặt môi, dù cho đau đến mồ hôi lạnh rơi xuống, cô cũng cứng rắn không có thốt ra một tiếng.

Phát giác được khác thường, Thi Vực dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.

Đầu rịn đầy mồ hôi và khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vừa nhìn đã biết bị thương không nhẹ.

Nhìn thấy bộ dạng khó chịu này của cô, ánh mắt Thi Vực trầm xuống, lông mày cũng bất giác vặn lại một chỗ.

"Đau?" Anh nhẹ híp mắt lạnh lại, giọng nói lạnh thấu xương giống như băng lạnh vạn năm.

"Ai cần anh lo!"

Dù cho đến những lúc như thế này, Thẩm Chanh vẫn quật cường như vậy, giống như ở trong tự điển của cô, chưa bao giờ có hai chữ "Chịu thua".

Nếu những phụ nữ khác có thể làm cho Thi Vực lộ vẻ xúc động, chỉ sợ đã sớm trốn đi cười vụng trộm rồi.

Chỉ có Thẩm Chanh là một người ngoại lệ ngoài ý muốn, không có ở trong sự khống chế của anh, cũng khiến cho anh không thể điều khiển.

Có lẽ, Thi Vực thích chính là điểm này của cô.

Anh mặt lạnh tiến tới, bồng cô lên, "Đã lúc này rồi còn gắng gượng cãi lại, thật sự không sợ chết sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.