Thi Khả Nhi cười: “Đập phá sao, anh đập một lần, cũng sẽ có lần thứ hai, em cũng không tin anh có thể đập phá cả đời.”
Thi Mị nghe tiếng, không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo rất nhỏ,“Không cần đập phá nhiều lần như vậy, bởi vì anh chỉ cần giết người một
lần, không một ai còn dám cưới em nữa.”
Thi Khả Nhi cười cười, không nói thêm gì nữa, cô dùng tay chống tường rào, nhảy ngồi lên.
Thi Mị thấy thế, lại trực tiếp vươn tay lôi cô xuống, “Có phải dạy dỗ lần trước còn chưa đủ không?”
Thi Khả Nhi đương nhiên biết ý tứ của những lời này, dạy dỗ, ám chỉ là sự kiện lần Tô Thanh suýt chút đẩy cô xuống vách núi.
”Dạy dỗ gì?”
Ôn Uyển xuất hiện rất đúng lúc, bà bưng một đĩa thạch vừa làm xong tới, đặt ở trên tường rào.
”Không có gì, anh của cháu mới vừa nói, nếu cháu không cố gắng làm việc, anh ấy liền muốn dạy đỗ cháu.”
”Nó dám.” Ôn Uyển cười nói, sau đó ý bảo cô nếm thử xem hương vị điểm tâm.
”Thím cháu làm điểm tâm ngọt, khẳng định ngọt đến tâm người rồi.”
Thi Khả Nhi là vua cổ động, vẫn chưa ăn liền khen ngợi rồi, “Nhìn có vẻ
rất không tệ, tay nghề thím của cháu, thật sự là càng ngày càng tốt.”
”Vậy mau nếm thử.”
”Được.”
Vừa rồi làm thạch có hơi nhiều, nhưng Thi Khả Nhi lại trực tiếp lấy tay cầm.
Chỉ là còn chưa đụng vào, đã bị Thi Mị ngăn động tác lại, anh dùng
lực vỗ ở trên mu bàn tay cô một chút, lạnh lùng nói: “Dùng đũa.”
Ôn Uyển thấy thế, cười lắc lắc đầu, mặc dù rất cảm thấy hứng thú với
chủ đề tán gẫu vừa rồi của hai người, nhưng cũng không có hỏi nhiều, nói một câu với Thi Khả Nhi “Khả Nhi cháu ăn nhiều một chút”, liền xoay
người trở về phòng khách.
Thi Khả Nhi vẫn buông tha ý niệm dùng tay lấy trong đầu, cầm đũa lên
gắp một khối thạch, đưa tới bên miệng, lúc đang muốn ăn lại nghĩ đến cái gì, vì vậy đưa điểm tâm trên tay đến bên miệng Thi Mị.
Nhưng Thi Mị không nể mặt, nhếch môi mỏng khêu gợi kia lên, không có ý định muốn ăn, mà ánh mắt lạnh lùng của anh cũng giống như là đang
khuyên bảo đối phương: Đem vật kia cách anh xa một chút.
Lúc tiếp xúc đến ánh mắt của anh, Thi Khả Nhi mới ra vẻ chợt bừng tỉnh: “Đúng rồi, anh không ăn đồ ngọt....”
Môi mỏng kia cuối cùng cũng động, “Biết là tốt rồi.”
Thi Khả Nhi nghiêm trang nhìn anh: “Anh, mọi thứ đều phải nếm thử,
thứ chưa từng thử qua, anh vĩnh viễn đều sẽ không biết mùi vị của nó tốt hay không. Ví dụ như thạch này, em cảm thấy nó rất ngọt, anh chưa từng
ăn, càng sẽ tưởng tượng nó đắng. Cho nên anh phải nếm thử trước, nếu như cảm thấy nó hợp khẩu vị, liền lựa chọn tiếp nhận. Nếu như cảm thấy
không hợp khẩu vị, cự tuyệt cũng không muộn.”
Thi Mị không có hứng thú với đạo lý lớn này của cô, “Lấy ra.”
Theo như theo lẽ thường mà nói, vào lúc này Thi Khả Nhi hẳn là thu hồi tay, nhưng cô không có.
Không chỉ như thế, cô còn làm một cử động kinh người, trực tiếp nhét
thạch vào trong miệng của anh, sau đó đưa tay nâng cái cằm cương nghị
của anh lên một chút, để anh khép miệng lại.
”Nhìn ở đây là lần đầu tiên em gái anh đút anh ăn, nể mặt, nể mặt nuốt xuống được không.”
Nói xong, Thi Khả Nhi nhanh chóng lui về sau vài bước, và kéo ra khỏi một đoạn khoảng cách an toàn với Thi Mị, trên mặt cô mang theo nụ cười, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống trên mặt, trên người cô, dường như phủ
lên cho cô một lớp sáng bóng quyến rũ, rất đẹp.
Thi Mị đứng tại chỗ, con ngươi sâu thẳm nguy hiểm nhíu lại, hình môi
của anh không nhúc nhích qua, khối thạch đó còn bị anh ngậm vào trong
miệng, trên mặt phong độ tuấn tú dần dần bao trùm lên một tầng hơi lạnh
khiếp người.