”Tôi có thể nói nhiều như vậy, tin hay không thì tùy cô.”
Thấy Thi Khả Nhi không hề giống như đang nói đùa, người phụ nữ kia
cũng ý thức được gì đó, “Cô nói rõ cho tôi, nếu không tôi, tôi nhất định sẽ đi kiện cô....”
Thi Khả Nhi cười cười không sao cả: “Ừ, có thể, chờ nhận thư luật sư. Nhớ kỹ tên của tôi, Thi Khả Nhi. Thi trong thời gian, Khả trong động
lòng người, Nhi trong cưng chiều. Luật sư của sở sự vụ luật sư Hằng
Đức.”
”Gì? Cô là luật sư?” Người phụ nữ kia hiển nhiên không tin.
”Muốn chứng thực thân phận của tôi, vừa tìm baidu liền rõ ràng, thứ kia có sức lực hơn bất kỳ lời nào của tôi.”
Lúc ứng phó đối phương, Thi Khả Nhi không có tức giận, không có tức
giận, thậm chí đến cả cảm nghĩ cũng không có dao động qua, từ đầu đến
cuối luôn dùng vẻ bình tĩnh để chống đỡ.
Cô như vậy, quả thật rất quyến rũ người.
Thi Mị dựa ở cửa phòng khách, híp nửa mắt quan sát Thi Khả Nhi, lạnh
lùng vừa rồi lui đi một chút, như là có vài phần thưởng thức với cô.
Người phụ nữ kia lập tức lấy điện thoại di động ra tìm tòi, không
biết nhìn thấy gì, lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, “Cô,.... Cô, cô đúng thật là
luật sư.... Hơn nữa còn là họ, họ Thi....”
Thật sự dọa sợ cô ta, không phải nghề nghiệp của Thi Khả Nhi, mà là thân phận của cô, lại là người nhà họ Thi!
Ở thành Đô, họ Thi có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà nhà họ Thi
danh vọng lớn nhất, thành viên gia tộc đã không còn là bí mật gì, ngoại
trừ người khác họ gả vào nhà họ Thi, tất cả họ Thi đều được công bố ở
trên gia phả nhà họ Thi.
Mà phần gia phả này, xưa nay đều là công khai, chỉ cần tra nhà họ
Thi, hoặc là tra tùy ý một người trong gia tộc, sẽ tra được tất cả tài
liệu liên quan.
”Đúng vậy, tôi họ Thi.” Thi Khả Nhi liếc nhìn người phụ nữ, sau đó nhìn sang chỗ Thi Mị, “Anh ấy cũng là họ Thi.”
Người phụ nữ: “....”
”Nếu như cô cảm thấy chỉ có hai chúng ta là họ Thi, vậy thì sai rồi,
bởi vì chủ hộ nhà này, cũng là họ Thi. Bà ấy là thím của tôi.”
Người phụ nữ kia "A" một tiếng, mặt đều trắng không còn chút máu,
nghĩ mình có thể sẽ rước họa vào thân bởi vì chuyện vừa rồi, cô ta vội
vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, vừa mới là tôi quấy rầy, hy vọng các người đừng đặt việc này ở trong lòng, con người của tôi chính là nhanh
mồm nhanh miệng, nghĩ cái gì thì nói cái đó, hơn nữa người tuổi trẻ bây
giờ, không phải đều là hào phóng như vậy ư, nhìn thấy trai đẹp mỹ nhân
đều không nhịn được muốn tiếp cận,....”
Thật không nghĩ tới, địa vị Ôn phu nhân ở đối diện lại có thể lớn như vậy, cô ta vẫn cho rằng bà ly dị với chồng rồi mới một thân một mình
dọn đến nhà trọ, không ngờ lại có thể có dính dấp với nhà họ Thi.
”Không sao, người như cô vậy tôi gặp nhiều rồi, không đáng để tôi tức giận.”
Thi Khả Nhi xoay người rời đi, lúc đi ngang qua bên cạnh Thi Mị, cô
quay đầu cười với anh, hạ thấp giọng nói: “Như thế nào, em gái của anh
thắng có xinh đẹp hay không?”
Một câu nói kia của cô, cuối cùng lui đi lạnh bạc của người đàn ông
trước mặt, Thi Mị không khỏi giơ khóe môi lên, cười khẽ một tiếng: “Xinh đẹp.”
Lúc trời tối, người phụ nữ đối diện Ôn Uyển trở mặt với "Bạn trai" của cô ta rồi.
Theo bảo vệ cửa nhớ lại, lúc ấy trên lầu náo đến nghiêng trời lệch
đất, giống như đang nói cái gì mà “Ông đã kết hôn vậy mà còn nói với tôi ông là độc thân” “Con trai ông sắp lớn bằng tôi còn nói ông chưa kết
hôn” “Xe ông tặng tôi là vợ ông lái chán” “Chia tay”!
Hẳn là còn đập bể vật gì đó, tiếp đó Tạ Khai Minh liền giận dữ rời
đi. Hôm sau, người phụ nữ kia kéo theo hành lý ra khỏi căn hộ, sau đó
liền không trở về nữa.