Thẩm Chanh nhìn anh, không khỏi nâng khóe môi lên, cuối cùng còn cười đến rất rực rỡ.
Sáu năm trước, không phải cô đã chết qua một lần rồi sao? Hôm nay chết đối với cô mà nói thì tính là cái gì.
Không biết tại sao, rõ ràng đang giữa hè, nhưng cô lại đột nhiên cảm thấy có chút rét run.
Thân thể không ngừng rùng mình một cái, hàm răng cũng khẽ đập vào nhau.
Cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô giảm xuống, Thi Vực dựng thẳng mày kiếm lên, bước nhanh ôm cô lên xe.
Ngồi trên xe, anh liền cởi áo khoác bao bọc lên người Thẩm Chanh, lạnh giọng căn dặn tài xế: "Lái xe nhanh một chút."
Tốc độ xe, thoáng cái liền giống như bão tố.
Dựa vào cửa sổ xe, đầu Thẩm Chanh có chút nặng nề.
Cô mơ màng, cảm giác duy nhất, chính là lạnh....
Cô nắm cánh tay của mình thật chặt, ma xát qua lại, muốn dùng cách này để bản thân ấm áp một chút.
Vậy mà vào lúc này, trên vai liền có thêm một bàn tay to ấm áp, anh dùng lực kéo một cái, cô liền nhào vào trong ngực của anh, bị anh nhốt chặt.
Thi Vực ôm chặt cô, dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho cô.
Thẩm Chanh ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt sâu thẳm kia, liền nặng nề nhắm mắt lại.
Té xỉu ở trong ngực Thi Vực, không còn tri giác.
Thẩm Chanh đã mơ một giấc mộng rất dài rất dài, trong mộng có một bầy ác bá đang cực kỳ hung ác đuổi theo cô, trong miệng hô: Giết người thì đền mạng, hôm nay tụi tao muốn giết mày! Một mạng đền một mạng!
Cô liều mạng trốn, bọn họ liều mạng đuổi theo, bám riết không tha, lặp lại nhiều lần.
Trong lúc ngủ mê, Thẩm Chanh hoảng sợ tuôn mồ hôi lạnh, mấy lần muốn mở mắt ra, nhưng làm sao cũng không tỉnh lại được.
Mỗi một lần, lúc cô ở trong bóng tối tìm được lối ra, đều sẽ bị đám ác bá kia cố gắng kéo về.
Cô phát sốt cao, giống như là rơi vào trong bóng tối vô tận, bị lửa mạnh vô tình đốt cháy.
Thi Vực vừa mới mang Thẩm Chanh về biệt thự, bác sĩ riêng liền nghe tin chạy đến, khám chữa bệnh cho cô.
Trải qua kiểm tra của bác sĩ, lưng Thẩm Chanh bị thương một chút, nhưng lại là một trong những nguyên nhân dẫn tới lần sốt cao không ngừng này.
Nhìn người bệnh trên giường, ánh mắt Thi Vực lạnh lẽo xuống, khiến trong phòng ngủ xa hoa lộng lẫy phủ kín một tầng hơi thở nguy hiểm.
Đám người hầu nữ nửa quỳ ở bên giường, dùng khăn nóng cẩn thận lau mặt cho Thẩm Chanh, sau khi cảm nhận được cổ sát khí mãnh liệt này, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Đột nhiên, điện thoại của Thi Vực vang lên.
Ngón tay suông dài lướt qua trên màn hình, cùng lúc tiếp nghe điện thoại, anh mở loa ngoài lên.
"Ông chủ, đã tra hỏi cả đêm, nhưng miệng người đó rất chặt, không chịu nói gì."
Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói của Tôn Nham, nghe ra anh ta có chút rầu rĩ.
"Nghĩ mọi cách khiến hắn mở miệng." Thi Vực dựa vào ở trên tường, ánh mắt lạnh lùng dần dần trở nên được tàn bạo hung hăng, "Nếu như hắn thật sự muốn chết, cứ thanh toàn cho hắn."
Bộ dáng của anh, không hề giống như đang nói đùa chút nào, chữ chữ châu ngọc, khiến người ta không khỏi nghĩ đến anh là đang nghiêm túc.
Đám người hầu nữ bị dọa đến thân thể run lên, suýt chút nữa liền làm đổ thau nước ấm ra ngoài, cũng may các cô kịp thời ổn định tay, mới không có phạm phải sai lầm lớn này.
"Vâng, ông chủ, tôi sẽ hành sự tùy theo hoàn cảnh. Nếu như hắn còn không chịu nói ra người sai khiến phía sau, tôi sẽ tiễn hắn ta một đoạn đường."
Tuy rằng Tôn Nham cảm thấy đối phó kẻ thù như vậy thì quá mức tàn nhẫn, nhưng lại không thể không làm như vậy.
Một câu của Thi Vực, dù là núi đao biển lửa thì anh cũng sẽ đi một chuyến!
Năm đó, anh mới vừa ra xã hội liền bị người thiết kế hãm hại suýt chút mất mạng, là Thi Vực ra tay cứu giúp trong lúc mấu chốt, dìu dắt anh một phen.
Bằng không, bây giờ anh còn đang ngồi xổm trong tù, sao có thể có cuộc sống thoải mái tự tại như bây giờ.