Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 781: Tiến hành thọ yến (1)



Lúc này, đại sảnh thành cổ.

Khách mời càng ngày càng nhiều, tất cả đều đang nâng ly hàn huyên, một nhóm người đang nghị luận tình huống hiện giờ của nhà họ Thi, một nhóm người thảo luận nhân vật chính hôm nay.

Hôm nay người tới tham gia buổi thọ yến này, gần như đều biết ông cụ Thi, theo bọn họ, ông cụ Thi là một vị nhân vật trí dũng kiệt xuất đáng giá tôn kính, kể từ sau khi rút lui khỏi thương trường, ông bắt đầu làm từ thiện.

Nghe nói, năm nay số tiền ông quyên tặng tài tới tám trăm ngàn, tuy rằng đó cũng không phải là một con số thiên văn, nhưng ông làm từ thiện đã kéo dài 22 năm, gần như mỗi một năm số lượng quyên tặng đều thấp nhất là tám con số, năm năm tích lũy, có thể nói tuyệt đối không phải là một số tiền nhỏ.

Bởi vì nguyên nhân phong cách kiến trúc thành cổ, ánh sáng trong phòng khách quá mờ, cho dù là đang ban ngày cũng cần đèn chiếu sáng, đèn treo thủy tinh phía trên đại sảnh tỏa ra màu vàng óng ấm áp, khiến cả căn phòng khách phủ kín một lớp ánh sáng chói mắt.

Đột nhiên, đèn trong phòng khách lớn tối xuống, chỉ còn trên vị trí giữa bậc thang là còn chiếu ra một cột ánh sáng.

Người chủ trì nhà họ Thi, cũng chính là bác Thi Vực, Thi Diệu Nam đạp bước chân vững vàng đi lên trước.

"Đầu tiên, rất cảm ơn mọi người có thể trong lúc cấp bách, rút ra thời gian quý giá, tới tham gia tiệc chúc thọ 80 của cha tôi. Mượn cơ hội này, tôi đại diện cả nhà chúng tôi, mong ước cha tôi phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn, đồng thời cũng chúc mọi người cuộc sống hạnh phúc, thân thể kiện khang!"

Mở màn khách sáo, người dưới cũng nể tình, lần lượt vỗ ra một loại tiếng vỗ tay vang dội như sấm.

"Hiện tại, xin mời cha tôi...."

Ông cụ cụ được người giúp việc dìu đỡ đi tới, 80 tuổi, bởi vì phú quý không thiếu, nên nhìn không ra tuổi thật của ông.

Trong tay ông cầm một quải trượng đầu rồng, trên mặt là nụ cười, trong ánh mắt bị năm tháng ăn mòn trộn lẫn một mảnh đục ngầu, nhưng vẫn không thể bỏ qua khí thế toát ra toàn thân.

Ở thành Đô, ông cũng coi là một kiêu hùng, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, phần lớn của cải là tích lũy theo thời gian, tạo phúc cho con cái, đồng thời cũng tạo phúc cho xã hội.

Mặc dù năm tháng sẽ lưu lại dấu vết ở trên người của ông, để lại nếp nhăn ở trên mặt của ông, nhưng phần khí khái này cũng lắng đọng ở trên người của ông cho đến bây giờ, không giảm chút nào.

Ôn Uyển đứng vị trí vài mét xa bên tay trái ông cụ, mặt bà mỉm cười, cũng đi theo xuống dưới tiếng vỗ tay của khách mời.

Năm đó lúc Ôn Uyển gả vào nhà họ Thi, ông cụ từng phản đối qua, lúc ấy có lẽ ông cảm thấy gia nghiệp nhà họ Thi quá lớn, có một ngày sẽ rơi xuống trên tay một nữ cường nhân như vậy.

Nhưng sau đó từ từ biết Ôn Uyển, ông cũng đã tiếp thu người con dâu này, ông nhìn điểm tốt của Ôn Uyển ở trong mắt, nhớ ở trong lòng, cho nên lúc ban đầu lúc Thi Diệu Quang đề xuất ly hôn với Ôn Uyển, ông cụ bệnh nặng một trận.

Từ đó về sau, quan hệ giữa ông cụ và Thi Diệu Quang đã lạnh nhạt đi rất nhiều, nguyên nhân, là ông cụ đau lòng Ôn Uyển sinh hai đứa con trai cho nhà họ Thi nhưng vẫn còn rơi xuống một bước như vậy.

Mấy năm trước thọ yến, Ôn Uyển không có xuất hiện, chỉ sai người đưa quà tặng đến, ông cụ rất mất mát, cho nên lần này Thi Diệu Nam sớm bảo Thi Khả Nhi trở thành người nói chuyện, khuyên bảo Ôn Uyển tới tham gia lần thọ yến này.

Lần này, bà không có vắng mặt, chỉ là thân phận của bà lại rất ngượng ngùng.

Phía dưới nụ cười, có lẽ là mất mát....

Sau khi ông cụ lên sân khấu chỉ nói đơn giản mấy câu, liền đi xuống, ông cũng dung nhập vào trong khách mời, tiếp nhận rượu mọi người mời, trong khoảng thời gian này trên mặt của ông vẫn luôn treo nụ cười, rất là hòa ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.