Thi Khả Nhi không nói thêm gì nữa, bởi vì không phải là đối thủ Thi Mị, cuối cùng bại trận, bị anh cưỡng chế túm đến trước mặt các vị trưởng bối, chào hỏi từng người.
Đến khi Thi Mị đi về phía trưởng bối mời rượu, Thi Khả Nhi mới có cơ hội, nói một câu với các trưởng bối "Các chú từ từ trò chuyện, cháu đi xem ông nội", liền rời đi.
Bóng dáng nhỏ xinh rất nhanh dung nhập vào giữa đám người, biến mất không thấy nữa.
Sau khi Thẩm Chanh bị Thi Vực lôi ra khỏi đại sảnh, trực tiếp bị dồn đến một xó xỉnh không người.
"Quần áo xảy ra chuyện gì?"
Thi Vực nhìn xuống cô từ trên cao, trong con ngươi mang theo lệ khí mạnh mẽ.
"Vừa rồi mẹ kế của anh bắng tung tóe em gái anh một thân nước, quần áo ướt có chút xuyên thấu, em liền đổi với em ấy."
"Quần áo của nó xuyên thấu, mặc ở trên người của em liền không xuyên thấu hả?" Một tay Thi Vực chống đỡ ở trên tường, một tay nâng cằm của cô lên, "Thẩm Chanh Tử, em biết như ẩn như hiện là cái gì không?"
".... Bên trong em có mặc quần áo, như ẩn như hiện chỗ nào."
Thi Vực xiết chặt cằm của cô, giọng nói lạnh đến khiếp người: "Em có soi gương không, bộ đồ trên người của em đang ẩm ướt ở đâu?"
"Trên ngực đó." Thẩm Chanh trả lời cũng rất dứt khoát, vừa rồi lúc ở toilet cô quả thật có soi gương, tuy rằng ẩm ướt ở vị trí trước ngực, nhưng tuyệt đối không có như ẩn như hiện như anh nói, bởi vì đai đeo áo cúp ngực màu đen bên trong hoàn toàn che giấu bộ phận nhạy cảm của cô lại.
"Em vẫn còn biết ở trên ngực." Anh tận lực gằn giọng lớn tiếng.
"Trên ngực thì sao?"
"Em mặc thành như vậy đi ra, anh còn không nhịn được muốn nhìn em thêm vài lần, huống chi là đàn ông khác." Thi Vực lạnh lùng liếc nhìn cô, giọng nói hơi thấp: "Anh không cho phép đàn ông khác nhìn em."
"...." Đàn ông khác muốn nhìn cô, cũng không phải là lỗi của cô, hơn nữa bây giờ quần áo cô mặc chẳng hề có chút nóng bỏng, ít nhất còn tốt hơn dây đai và nhiệt khố trước kia. Lúc ấy mới chân chính gọi là chọc lửa....
"Về sau không cho phép mặc như vậy." Anh nói.
"Em mặc như vậy cũng vì em gái anh thôi." Thẩm Chanh nhíu mày, "Anh biết hôm nay con bé mặc nội y gì không?"
Ánh mắt Thi Vực chìm chìm: "Người khác mặc nội y gì anh không có hứng thú biết."
Không có hứng thú.... Vậy cô càng muốn nói cho anh biết: "Hôm nay cô ấy mặc một kiện nội y màu tím không mút, nói cách khác, nếu như con bé tiếp tục mặc áo quần này, sẽ cảnh xuân rộng mở."
Thi Vực: "...."
Người phụ nữ này, người khác mặc nội y, kiểu dáng gì có quan hệ gì với anh, cô lại có thể nói cho anh nghe cặn kẽ như vậy.
Thẩm Chanh: "Em đây làm một chị dâu không giúp con bé, ai tới giúp con bé?"
Thi Vực híp mắt một chút, không có ý định tiếp tục so đo chuyện quần áo với cô, lạnh lùng mở miệng: "Không có lần sau."
Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, không nói gì.
Đối với bá đạo và chuyên chế của người đàn ông này, cô đã sớm quen rồi.
Tham muốn chiếm hữu của anh mạnh như vậy, đương nhiên sẽ không cho phép phụ nữ của mình mặc thành ra như vậy ở trường hợp công chúng.
Thi Vực buông lỏng cằm của cô ra, cởi áo khoác trên người choàng ở trên người cô, "Một lát nữa đi gặp ông nội với anh, sau khi gặp liền trở về nhà."
Thẩm Chanh khép áo khoác trên người, ngước mắt nhìn anh: "Nhưng em muốn ăn cơm xong rồi đi...."
"Trở về ăn." Anh lạnh giọng nói.
"Nhưng hiện tại em đói rồi."
"Ừ, vậy hiện tại trở về." Thi Vực nói xong, trực tiếp dắt tay của cô, muốn kéo cô đi.