Đến bây giờ ông vẫn còn nhớ thiếu niên kia, khi đó cậu ra chưa tới mười tuổi, ở nơi cách một trăm mét xa đứng chắp tay, phong thái xuất sắc.
Cậu ta đưa lưng về phía em gái mình cất bước rời đi, đưa lưng về phía người nhận nuôi em gái của mình, cho dù ở khoảnh khắc chia lìa đó, cậu ta cũng không quay đầu lại.
Có lẽ có người sẽ cảm thấy thiếu niên kia vô tình vô nghĩa, nhưng ông lại có thể hiểu được sự lạnh lùng, sự vô tình của cậu ta.
Nếu như không phải thân bất do kỷ, sao cậu ta đành lòng cho chắp tay đưa em gái mình cho người khác? Nếu như không phải bất đắc dĩ, sao cậu ta có thể hạ quyết tâm không nhìn em gái của mình một lần cuối cùng.
Thẳng đến hiện tại cậu ta cũng không có đánh vỡ cuộc sống yên tĩnh của em gái mình, chứng minh cậu ta thương con bé, quan tâm con bé.
Có rất nhiều cách yêu thương một người, nhưng chỉ có một loại yêu thương sẽ không tổn hại hai bên.
Đó chính là yên lặng thủ hộ.
*
"Không cho nói nữa."
Giọng nói Thi Mị bởi vì một phen lời nói của Thi Khả Nhi mà trở nên khàn khàn, anh siết chặc bờ vai của cô, lắc lư thân thể của cô, con mắt sắc tối tăm: "Thi Khả Nhi, tỉnh táo một chút."
"Em rất tỉnh táo!" Thi Khả Nhi hất mạnh tay của anh, khàn giọng quát: "Anh có thể để cho em nói xong, có thể nghe em nói hết hay không!"
Hai mắt cô đỏ bừng, suy nghĩ kích động, cùng với Thi Khả Nhi bình thường, tưởng như hai người.
Cô như vậy, làm cho người đau lòng.
Tâm Thi Mị siết chặt lại, như là hình thành một dòng nước xoáy, dần dần hấp thụ anh vào.
"Em biết chúng ta không thể nào, cũng biết giữa chúng ta chỉ có tình anh em mà thôi, nhưng em chính là muốn cho anh biết, em thích anh."
"Em thích anh."
"Em thích anh, em thích anh."
"Em thích anh thích anh thích anh, thật sự rất thích anh...."
"Em thích anh rất nhiều năm, thích anh rất nhiều ngày, thích anh rất nhiều giờ rất nhiều phút, rất nhiều ngày ngày đêm đêm..."
Nói xong, nước mắt của cô chảy ra.
Cô cúi người, đưa tay chống đỡ trên mặt đất, dáng người nhỏ nhắn bởi vì khóc mà run rẩy, cô nghẹn ngào nói: "Biết rõ đây là một con đường không lối về, nhưng em vẫn không chùn bước đi vào.... Sau khi đi vào, em phát hiện em lạc đường, em muốn trở về đường cũ, đáng tiếc đã không có đường lui...."
"Người bị lạc, trái tim luân hãm, em làm như thế nào cũng không tìm được đường lúc ban đầu, em làm sao để đi trở về điểm ban đầu, làm sao để kết thúc một đoạn đường vô lý không có bắt đầu này...."
Cô lại ngẩng đầu lên, khóc cười, "Em không muốn tiếp tục như vậy nữa, anh, xin anh dùng phương thức tàn nhẫn nhất từ chối em, nói cho em biết giữa chúng ta không thể nào, để cho em hết hy vọng, hoàn toàn chặt đứt niệm tưởng của em."
Thi Mị nhìn chằm chằm cô, cuối cùng con ngươi lạnh lùng lộ ra vẻ xúc động, anh im lặng hồi lâu, lúc Thi Khả Nhi muốn mở miệng, không có bất kỳ dấu hiệu ôm cô vào trong ngực.
Một giây bổ nhào vào trong lòng anh, nước mắt Thi Khả Nhi vỡ đê, như chuỗi ngọc bị đứt, xuống rơi một giọt rồi một giọt, thấm ướt áo của anh.
"Tại sao...."
"Tại sao.... Tại sao...."
Cô không ngừng rơi lệ, không ngừng lặp lại hai chữ kia, "Tại sao, tại sao.... Tại sao...."
"Không cho phép nói nữa." Thi Mị ôm cô thật chặt, đưa tay khẽ vuốt tóc của cô, mềm giọng dụ dỗ: "Đừng nói gì nữa, ngoan."
Một chữ cuối cùng, xúc động tâm tình của cô thật sâu.
"Oa...."
Cuối cùng tháo xuống tất cả ngụy trang, cô khóc ra tiếng, khóc giống như đứa bé.