Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 807: Em có muốn biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì không?



Thi Mị đi đến trước mặt cô, lấy tay nâng cằm của cô lên, trầm giọng nói: "Dùng tài ăn nói của em, có thể đi làm một nhà biện luận, mà không phải ở sở sự vụ luật sư chịu thiệt."

Thi Khả Nhi đẩy tay của anh ra, cười không sao cả: "Nhà biện luận cũng không phải là không thể được, về sau nếu em không lăn lộn ở giới luật sư nữa, cứ theo anh nói, đổi nghề làm nhà biện luận."

Thi Mị lạnh lùng liếc nhìn cô, không nói gì.

Thi Khả Nhi cũng không có ý định lại nhiều lời với anh, ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo ở trên tường, vừa vặn sáu giờ.

Cô đi đến bên cửa sổ kéo màn cửa sổ ra, sắc trời bên ngoài còn có chút tối tăm, sương mù dày đặc tràn ngập ở giữa không trung, bao phủ cả trang viên, nhìn có vẻ có chút thần bí.

Thi Khả Nhi là lần đầu tiên đến đây.

Tòa nhà riêng Thi Mị vừa mua chưa đến một tháng, bình thường anh rất ít đến đây, bởi vì cách quá xa, cho nên khi anh thỉnh thoảng rời bến đi du ngoạn mới có thể về nơi này ở một đêm.

Tòa nhà riêng cách thành cổ của ông cụ cũng không xa, hôm qua lúc trời tối Thi Khả Nhi uống rượu quá nhiều nôn lên cả người, cho nên Thi Mị liền dẫn cô trở về nơi này.

Thi Khả Nhi ngồi xuống trên sofa cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn về phía Thi Mị, lười biếng ngáp dài một cái, "Vừa mới mua?"

Thi Mị ừ một tiếng, xoay mặt ra ngoài, bóng lưng thon dài bị ngọn đèn trong phòng kéo dài, vầng sáng nhàn nhạt chiếu xuống trên người của anh, dường như phủ lên cho anh một lớp sáng bóng quyến rũ.

"Không sai, rất đẹp." Thi Khả Nhi lạnh nhạt đánh giá tòa nhà này.

"Em thích?" Thi Mị đột nhiên xoay đầu lại nhìn cô, mắt sắc thâm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

"Em thích nha." Thi Khả Nhi nhìn ngoài cửa sổ, nhìn quanh bốn phía trang viên một chút, cười nói: "Nhìn ra tòa nhà này có ba ngàn mét vuông, dựa theo giá phòng ngoại thành một mét vuông mười ngàn đồng để tính. Giá trị toàn nhà này của anh là ba trăm ngàn, chưa bao gồm phí lắp đặt thiết bị. Khu nhà cấp cao ba trăm ngàn, có phụ nữ nào sẽ không thích?"

Thi Mị không lạnh không nhạt gợi động khóe môi lên một chút, "Em thích, vậy thì tặng cho em."

Thi Khả Nhi vừa nghe, không kiềm được nở nụ cười: "Anh, anh đừng chọc em được không, vừa bảo ba mẹ em giảm tiền tiêu vặt của em, vừa mạnh tay tặng em một khu nhà cấp cao giá trị ngàn vạn? Trước sau xung đột như vậy, thật sự là làm cho người khó hiểu mà."

Thi Mị không có ý định nói thêm cái gì, im lặng một giây, lạnh lùng mở miệng: "Anh nói thật."

Đại khái cảm thấy anh không giống như đang nói đùa, cuối cùng Thi Khả Nhi nhấc chân ngồi dậy, cô nhướng lông mày một chút, hỏi, "Lý do?"

Thi Mị không có trả lời vấn đề của cô, nhưng ánh mắt của anh lại như đang nói: Chuyện anh làm, không có lý do gì, càng không cần lý do.

"À, em biết rồi." Thi Khả Nhi cười trêu chọc nói: "Quá nhiều tiền không có chỗ xài, cho nên liền định để em gái của anh nhặt tiện nghi."

"Ừ."

"Nhưng, tuy rằng em thích tòa nhà này, nhưng em sẽ không muốn."

"Chuyện này, em nói không tính."

"Tại sao em nói không tính?"

"Bởi vì dù em không cần, anh cũng sẽ sang tên tòa nhà này đến tên của em."

"Anh, anh điên rồi sao." Thi Khả Nhi liếc nhìn anh, "Ba trăm ngàn, không phải ba ngàn đồng. Hơn nữa, em không có bất kỳ lý do gì để tiếp nhận vật quý trọng như vậy."

Thi Mị lại lạnh nhạt nói: "Em có."

Không đợi Thi Khả Nhi nói tiếp, anh lại lên tiếng, giọng nói sâu lắng, mang theo vài phần hương vị mê hoặc người: "Em có muốn biết lúc tối hôm qua giữa em và anh đã xảy ra chuyện gì không."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.