"Nếu không em cho rằng anh có mấy em gái?" Thi Mị hỏi ngược lại cô.
"Làm sao có thể!" Thi Khả Nhi thoáng đứng lên, phản bác: "Cởi quần áo ở trước mặt anh, ôm hôn anh, đè anh lên giường cởi quần áo anh, người phụ nữ rụt rè như em sẽ làm chuyện như vậy ư?"
"Em rụt rè?" Thi Mị cười, đưa tay cởi hai nút áo trên áo sơ mi, chỉ vào vị trí xương đòn vai cho cô xem, "Vậy trong này đây, là dấu hôn tự anh lưu lại?"
Nơi ngón tay anh, quả thật có một điểm hồng nhỏ, Thi Khả Nhi từng xem tình tiết phim tình yêu nặng, nam nữ chính bên trong triền miên qua đi, trên cổ, trên xương đòn vai, sau tai, thường hay sẽ để lại những thứ như vậy.
Bình thường một chút thì gọi là dấu hôn, tùy tiện một chút thì gọi là ô mai.
Một lần yêu nhạt nhẽo chắc là sẽ không lưu lại dấu vết ở trên người, nói cách khác, đàn ông và phụ nữ vào lúc đang cùng triền miên, nhất định phải đến trình độ vong tình, mới có thể sinh ra dấu hôn.
Nếu thật sự như anh nói vậy, tối hôm qua, rốt cuộc cô đã làm cái gì hả....
"Tối hôm qua em có từng nói gì không?"
Thi Khả Nhi cũng không muốn tìm hiểu rõ đề tài dấu hôn này, hiện tại cô chỉ muốn biết, tối hôm qua cô có nói vài chuyện không nên nói không.
"Em chỉ phương diện nào?"
Thi Mị lười nhác dựa vào ở trên ghế sofa, áo sơ mi nửa mở, lộ ra một mảng lớn da thịt màu lúa mạch, lồng ngực tinh tráng bởi vì hô hấp của anh mà nhấp nhô lên xuống, rất gợi cảm.
"Em nói rất nhiều phương diện sao?"
Thi Khả Nhi biết phẩm chất rượu của mình không tốt, cũng chính bởi vì như vậy, trước đây cô từng tận lực chuốc say mình mấy lần, để bạn khuê mật quay trạng thái uống say của cô lại.
Lần đầu tiên uống say, cô kề vai sát cánh một người bạn thân nam, vỗ bờ vai của anh ta đảm bảo với đối phương: Yên tâm anh em, về sau nếu anh phạm pháp, tôi nhất định dùng uốn ba tấc lưỡi của tôi xóa tội cho anh. Cũng không để cho anh ở ngục giam ngày nào!
Lần thứ hai uống say, cô gặp được mấy em gái nhỏ đang khi dễ một bà lão, lúc ấy cô trực tiếp xông lên.... Chắn trước mặt bà lão, vừa nôn, vừa dùng kiến thức chuyên nghiệp của cô dạy cho bọn họ một khóa chính trị. Cuối cùng, mấy em gái nhỏ chạy trối chết....
Lần thứ ba say rượu có lẽ là một lần thái quá nhất, cô bị một người theo đuổi ưu tú tất cả phương diện mang lên xe, vốn người đàn ông muốn đưa cô về nhà, nhưng trên đường cô không biết nổi điên cái gì, trực tiếp đạp người đàn ông kia xuống xe, trong hỗn loạn tìm một người lái xe thay, lái xe đưa cô về nhà....
Từ khi trải qua ba lần say rượu thí nghiệm, Thi Khả Nhi đưa ra một cái kết luận, mặc kệ cô có uống rượu hay không, mặc kệ phẩm chất rượu cô kém đến trình độ nào, trong lòng đều rõ ràng.
Ví dụ như lần đầu tiên, cô nhắc tới quan tòa, lần thứ hai, cô dính đến kiến thức luật pháp, lần thứ ba, cô tìm người lái xe thay, chứng minh trong tiềm thức cô không muốn phạm tội.
Tổng hợp từ trên, cũng đủ xác nhận một việc, mặc kệ có uống rượu hay không, việc cô làm đều có quan hệ với pháp luật. Mà dính dáng đến luật pháp, hẳn là sẽ không quấ mức khác người.
Thi Mị nhìn cô, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Thật ra nếu chính thức tính toàn, thì có một phương diện. Bởi vì từ đầu tới đuôi, em nói và em làm đều là đang biểu đạt một việc."
Thi Mị rút từ trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, đốt lên hít một hơi, chậm rãi phun ra một vòng khói.
Anh im lặng vài giây, thấp giọng nói: "Em nói em yêu thích anh lâu rồi, em đã làm một chuyện một người khi yêu sẽ làm, em biểu đạt chính là em yêu thích anh."