Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 840: Cô ta gả cho Thi Vực?



Editor: May

Trước khi trải qua triển lãm trang sức, « Ngôi sao sáng chói 2 - tình yêu chung thủy » dẫn tới tiếng vang rất lớn trên thị trường, khách hàng vì cướp được chiếc 1 đồng đặc biệt trong 1314 chiếc nhẫn, ngay từ trước ba ngày « tình yêu chung thủy» đưa ra thị trường liền chuẩn bị kỹ càng.

Một khi « Tình yêu chung thủy » đưa ra thị trường, trong 24 tiếng đồng hồ bị giành mua đến trống rỗng, ở trong một ngày ngắn ngủn, lợi nhuận Nam Ngạn Thủ Tịch đã hơn một triệu, sáng lập lượng tiêu thụ cao mới trong ngành trang sức.

Còn lần này, có chỗ không giống với ba năm trước. Tuy rằng tình yêu chung thủy nhận được hâm mộ của mọi người, nhưng chủ đề nóng mọi người say sưa nghị luận cũng không phải tình yêu chung thủy do ai thiết kế, hay là xuất ra từ tay vị đại sư nào.

Bọn họ chỉ chú ý, tình yêu chung thủy là bán từ công ty nào, bà chủ của công ty này là ai.

Vì vậy, Thẩm Chanh trở thành đối tượng trà dư tửu hậu của mọi người.

Nhà họ Mộ, đại sảnh.

Lúc Lương Ngâm Thu đang lật xem báo chí, liền liếc nhìn trang đầu phía trên, mấy chữ to nổi bật lập tức chiếu vào mi mắt của cô: Thành tựu nữ cường nhân giới thương nghiệp buôn bán truyền kỳ, tổng giám đốc mới nhậm chức dựa vào sức một mình khiến Nam Ngạn Thủ Tịch đổi mới lần nữa!

Ở phía dưới dòng chữ này, còn có kèm theo một tấm hình, trên tấm hình, người phụ nữ cười má lúm đồng tiền như hoa, gương mặt tinh tế bởi vì nụ cười mà càng diễm lệ, cô tràn đầy tự tin, trên người dường như mang theo một tầng hào quang chói mắt.

Ánh mắt Lương Ngâm Thu tiếp tục dời xuống, khi thấy thời gian viết dưới tấm ảnh của Thẩm Chanh, cô chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Bà từng nghe nói về Nam Ngạn Thủ Tịch, công ty thiết kế đá quý số một số hai ở thành Đô, nhân viên trong đó cao tới trăm người, lợi nhuận hàng năm ít nhất hơn trăm triệu, hơn nữa còn có nhà thiết kế nổi tiếng tọa trấn.

Thẩm Chanh, sao có thể là tổng giám đốc của Nam Ngạn Thủ Tịch?

Cô ta là một đồ nhà quê không có văn hóa không có tri thức, làm sao có thể ngồi vào vị trí cao như vậy....

“Mẹ.”

Mộ Dư đi xuống từ trên lầu, thấy Lương Ngâm Thu đang nhìn chằm chằm tờ báo thất thần, liền đi tới bên cạnh bà ngồi xuống, hỏi bà, “Mẹ nhìn cái gì vậy?”

Nghe được giọng nói Mộ Dư, Lương Ngâm Thu thu suy nghĩ về, bà đưa tờ báo cho Mộ Dư, nói: “Con nhìn xem, có biết người phụ nữ trên báo kia không?”

Mộ Dư nhận tờ báo liếc mắt nhìn, sau khi nhìn rõ người trong hình, cô cười: “Cũng không tính là quen biết, nhưng nghe Đường Diễm - tên du côn đó nhắc qua rất nhiều lần, hơn nữa không chỉ một lần nhìn thấy hình của cô ấy trong di động anh của con.”

Cô trả lại tờ báo cho Lương Ngâm Thu, thuận miệng nói một câu, “Mẹ, người ta bây giờ không có dính líu với nhà chúng ta, hơn nữa đã sớm chặt đứt liên lạc với anh con, mẹ đừng làm khó cô ấy nữa.”

“Mẹ con là người cố tình gây sự như vậy sao?” Lương Ngâm Thu ném tờ báo đến trên bàn trà, có chút không vui: “Mẹ chỉ là hiếu kỳ cô ta leo lên như thế nào, một phụ nữ không có bằng cấp, lại có thể quản được một công ty, hơn nữa còn là một công ty đã đưa ra thị trường!”

“Một người có thành công hay không không phải xem bằng cấp, mà là xem cô ấy có năng lực hay không.” Mộ Dư nói: “Cô ấy có thể gả cho Thi Vực, chính là năng lực lớn nhất của cô ấy. Bởi vì không phải ai cũng có thể chinh phục một người đàn ông đứng ở kim tự tháp.”

“Gì?” Lương Ngâm Thu hoảng hồn, “Cô ta gả cho Thi Vực? Người bạn của anh con ư?”

“Đúng đó.” Mộ Dư gật đầu, cười nói: “Hơn nữa ngay cả con cũng có rồi, còn là một đôi bé trai song sinh. Một đứa tên là Thi Ngạo Tước, một đứa tên là Thi Thiên Tước. Trước đó lúc tiệc trăm ngày của hai bảo bối, anh của con đi công tác ở nước ngoài, lúc ấy còn bảo con thay mặt anh ấy đưa quà tặng qua. Chỉ là khi đó con cũng có chuyện, cho nên sau khi đưa lễ vật qua cũng không ở lại nhiều liền rời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.