Bé quay đầu nhìn Tiểu Thiên Tước đang khóc thét, chớp đôi mắt đen tròn xoe sáng ngời, y y nha nha một trận, sau đó liền vui vẻ lên, “A a....”
“A a....”
“A a....”
Bé cười ra tiếng, cái miệng nhỏ nhắn cong cong, lộ răng sữa vừa nhú ra, đặc biệt đáng yêu.
Hai túi sữa nhỏ, một khóc đến đau xé cõi lòng, một cười đến không tim không phổi, tạo thành đối lập rõ ràng.
“Thiếu phu nhân.”bạn nào muốn đọc trước chương liên hệ:
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi vào, người giúp việc lễ phép chào hỏi cô một tiếng.
Thẩm Chanh ừ một tiếng, ý bảo các cô đi ra ngoài. Người giúp việc hiểu ý, sau khi giao lục lạc cầm trong tay cho cô, liền lui ra ngoài.
“Oa....”
Tiểu Thiên Tước vốn đang khóc đến rất đau lòng, nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Chanh ngồi xổm xuống ở trước mặt bé, lập tức ngừng tiếng khóc.
“Y.... me....”
Trước đó Thẩm Chanh nghe người giúp việc nói, hai tên nhóc kia sẽ phát âm, tuy rằng phát âm không rõ, nhưng có đôi khi sẽ nói một hai tiếng mẹ.
“Me me....”
Miệng nhỏ của Tiểu Thiên Tước lúc đóng lúc mở, phát ra âm thanh yếu ớt, tuy rằng đọc nhấn rõ từng chữ không quá rõ ràng, nhưng nghe vào lại như là đang kêu mẹ.
“Ngoan.” Thẩm Chanh đưa tay nhẹ bóp một cái ở trước mặt bé, hướng dẫn bé nói: “Mẹ.”
Tiểu Thiên Tước nhìn cô, phát ra một tiếng: “Ê a....”
Cục cưng chưa tới bốn tháng, còn chưa hiểu được suy nghĩ người lớn, càng không thể có suy nghĩ của mình.
Cho nên nhiều khi, cử động bọn nhỏ làm ra, hoặc là phát ra âm thanh, đều là ngẫu nhiên.
“Mẹ, mẹ.”
Thẩm Chanh ngồi chồm hổm ở trước mặt bé, lặp lại hai chữ này một lần nữa.
“Y....” Tiểu Thiên Tước chớp đôi mắt to, y y nha nha một hồi lâu, mới cố hết sức phát ra âm thanh, “Me....”
“Giỏi quá.”
Thẩm Chanh không khỏi cười, cúi người hôn một cái ở trên trán bé, trong mắt tràn đầy yêu thương cưng chìu.
Có thể là cảm thấy mình bị lạnh nhạt, Tiểu Ngạo Tước mới vừa rồi còn đang cười cảm thấy ủy khuất, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên vểnh lên, sau đó “Oa” một tiếng khóc lên.
“Bảo bối, con tự chơi một lát đi.”
Thẩm Chanh bế Tiểu Thiên Tước lên, để bé nằm ngang trên nệm tập bò, sau đó thả cây mài răng đến trong tay bé, lúc này mới xoay người đi dỗ dành Tiểu Ngạo Tước bên cạnh.
“Y,....”
Tiểu Thiên Tước cầm cây mài răng, một lát bỏ vào trong miệng cắn một chút, một lát lại dùng đầu lưỡi liếm liếm, chơi rất vui vẻ.
“Đến, mẹ ôm.”
Thẩm Chanh ngồi bệt dưới đất, bế Tiểu Ngạo Tước vẫn đang khóc nỉ non lên.
Tuy rằng được ôm lên nhưng Tiểu Ngạo Tước vẫn đang khóc, có thể là cảm thấy mới vừa rồi mình bị lạnh nhạt quá lâu, cảm thấy uất ức, khóc đến đặc biệt thương tâm, “Oa, oa....”
“Ngoan, không khóc nha.”
Thẩm Chanh ôm Tiểu Ngạo Tước dỗ dành một hồi, nhưng bé giống như là đấu với cô, khóc không ngừng.
“Con còn khóc, mẹ sẽ để con tự chơi.”
Thẩm Chanh nói xong, làm bộ muốn thả bé xuống, kết quả cô vừa mới cúi người xuống dưới, Tiểu Ngạo Tước liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không khóc nữa.
Thẩm Chanh không nhịn được nở nụ cười.
Tên nhóc này, từ nhỏ đã di truyền phúc hắc của cha nó.
Cô ngồi thẳng lên, bế Tiểu Ngạo Tước lên lần nữa.
“Oa!”
Túi sữa nhỏ lại khóc rồi.
Nghe được bé khóc, Thẩm Chanh không có dỗ dành bé, mà là trực tiếp lặp lại động tác thả bé xuống lần nữa.
“Y a....”
Một giây trước Tiểu Ngạo Tước vẫn đang khóc lớn, đột nhiên liền ngừng khóc, bé nhét bàn tay nhỏ bé thịt đô đô vào trong miệng, sau đó mút chụt chụt, vẻ mặt ngốc ngô.