Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 848: Yêu em, sẽ nhớ kỹ toàn bộ thói quen sinh hoạt của em



Buổi tối trước khi ngủ, Thẩm Chanh và Thi Vực thương lượng một chút về chuyện thành Giang.

Thật ra trước đây bọn họ đã định về thành Giang nhìn xem, nhưng bởi vì chuyện công việc trì hoãn, cộng thêm hai đứa nhỏ còn nhỏ, cho nên liền kéo chuyện về thành Giang đến bây giờ.

Hiện tại Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước đã sắp năm tháng, ra khỏi nhà không có trở ngại, cho nên Thi Vực đồng ý mang hai đứa bọn chúng cùng về thành Giang.

Bởi vì Thẩm Trung Minh vẫn luôn ngày đêm mong nhớ với hai tên nhóc kia, cho nên Thẩm Chanh cũng muốn dẫn bọn chúng đi qua để Thẩm Trung Minh nhìn xem.

Bởi như vậy, cô cũng không cần mỗi lúc trời tối quay video hai túi sữa nhỏ gửi cho cha ma bài bạc của cô xem nữa

*

Trải qua điều tra trong khoảng thời gian này, vụ án Tần Nghê bị giết hại vào ba năm trước cũng có tiến triển mới, phía cảnh sát nói là tìm được một chút manh mối mới, cho nên cần Tần Cận trở về hỗ trợ điều tra.

Tần Cận phải về thành Giang một thời gian ngắn, không nỡ để một mình Diệp Tử ở thành Đô, vì vậy liền quyết định mang cô ấy cùng trở về.

"Em thấy em vẫn là không nên trở về, em sợ em ở bên cạnh anh, sẽ ảnh hưởng đến chuyện anh làm."

Diệp Tử sợ gây ra phiền phức cho anh, quấy rầy đến anh, cho nên không có ý định cùng về thành Giang với anh.

"Em không ở bên cạnh anh mới sẽ ảnh hưởng đến chuyện anh làm." Tần Cận nói xong, một tay kéo cô vào trong ngực, dùng sức giam cấm cô không cho cô nhúc nhích, "Bảo em trở về với anh thì em liền đi trở về theo anh, đừng nói nhảm, anh không thể nào để một mình em ở lại thành Đô."

"Em không ở bên cạnh anh sẽ ảnh hưởng anh làm chuyện gì chứ?" Diệp Tử ngoan ngoãn dựa vào ở trong lòng anh, vẻ mặt chăm chú nhìn anh, "Anh yên tâm đi, em đâu phải là đứa trẻ, hơn nữa nhà em vốn là ở thành đô, ba mẹ em đều ở đây, sao lại là một mình em chứ?"

"Em không ở bên cạnh anh sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của anh, hơn nữa không có em ở cùng, sao anh làm việc được." Tần Cận lạnh lùng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nói xong lời nói không đứng đắn,

Diệp Tử không hiểu lời của anh, "Chất lượng gì? Làm việc gì?"

"Chất lượng yêu, làm việc yêu."

Diệp Tử nghe tiếng, đỏ mặt, xấu hổ chui vào trong lòng anh, "Đáng ghét, anh lại nói loại lời này!"

"Cái gì gọi là lại?" Tần Cận đưa tay nâng cô lên, cúi đầu nhẹ mổ một ngụm ở môi cô, nheo đôi mắt thâm sâu lại, "Anh đã cấm dục một tháng, em vẫn chưa muốn để cho anh khai trai sao?"

"Là anh tự muốn cấm dục, cũng không liên quan đến em...." Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tử hồng hồng, nhìn có vẻ rất đáng yêu.

Tần Cận dùng tay ôm lấy cằm của cô, nâng lên trên, để cho cô nhìn thẳng mắt của anh: "Anh cấm dục là vì lần sau làm càng sâu hơn, như vậy xác suất để em mang thai mới có thể càng lớn. Sao có thể không liên quan đến em?"

Không đợi Diệp Tử nói chuyện, anh lại mở miệng nói: "Thời kỳ rụng trứng của em sắp đến, chính là ngày mai, nếu như em không theo anh về thành Giang, chúng ta làm sao đây? Nếu như lần này không làm, lại phải chờ một tháng."

Anh nói xong, giọng nóitrầm xuống, "Tiểu Diệp Tử, em có biết ông đây cũng sắp đã không đợi kịp, hiện tại, lập tức, đã muốn để em mang thai con của ông đây!"

Mặt Diệp Tử nóng hổi dữ dội, cô dùng tay che lại, thả giọng xuống trầm thấp, "Sao anh đến kỳ rụng trứng của em khi nào cũng biết...."

Tần Cận để sát vào cô, nói ở bên tai cô: "Yêu em, sẽ nhớ kỹ toàn bộ thói quen sinh hoạt của em, kể cả tất cả vấn đề sinh lý của em."

"À...."

Diệp Tử dúi đầu vào trong lòng ngực của anh, ôm chặt lấy eo của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.