Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 855: Mấy tháng không gặp, cô lại đẹp lên



Trước đây Thẩm Chanh từng ở Thẩm thị làm việc một thời gian ngắn, cho nên lần này trở về, cô cố ý mang theo món điểm tâm ngọt đi bộ phận nhân sự.

Lúc cô đi vừa mới sáu giờ rưỡi, bộ phận nhân viên đang chuẩn bị tan ca, vừa dọn dẹp tư liệu và văn kiện trên bàn làm việc, vừa thương lượng sau khi tan việc đi chỗ nào ăn cơm.

Nhìn thấy Thẩm Chanh, mọi người cũng không có để ý

Cho rằng cô là nhân viên ở những bộ phận khác, trước khi tan việc tới xã giao với quản lý Triệu, cho nên cũng không để ý đến cô.

"Đó không phải Thẩm Chanh ư?"

Đến khi một vị nữ đồng nghiệp nghi hoặc mở miệng, mọi người mới tập trung toàn bộ chú ý đến trên người Thẩm Chanh.

Chỉ là vào lúc này, Thẩm Chanh đã đẩy cửa phòng làm việc của quản lý ra đi vào, sau đó khép cửa phòng lại.

"Thẩm Chanh nào?"

Có đồng nghiệp mới tới không lâu rất lạ lẫm với cái tên này, không nhịn được hỏi một câu.

"Cô ấy là ai cô có thể không biết." Có đồng nghiệp nói: "Nhưng cô hẳn là biết chồng cô ấy."

"Chồng cô ấy là ai?"

"Thi Vực đó."

"Thi Vực?" Đồng nghiệp mới sững sờ một chút, sau đó không thể chờ đợi được hỏi: "Cô nói là Thi Vực - chủ nhân dinh thự nhà họ Thi sao? Thi Vực dáng dấp đẹp trai lại có tiền kia à?"

"Đúng vậy, chính là anh ta. Người phụ nữ vừa vào phòng làm việc của quản lý Triệu đó chính là vợ của anh ta, cô ấy tên Thẩm Chanh."

"Hóa ra là như vậy sao." Đồng nghiệp mới này gật gật đầu, ngay sau đó lại nổi lên nghi ngờ, "Sao vợ của Thi Vực có thể đến công ty của chúng ta chứ? Cô ấy và quản lý Triệu quen biết thế nào?"

"Trước đó cô ấy từng làm ở bộ phận chúng ta, sau đó lại rời đi."

"Chồng cô ấy có tiền như vậy, còn để cô ấy đi làm việc sao! Thì ra đàn ông có tiền đều bụng dạ hẹp hòi, hà khắc phụ nữ của mình như vậy...."

Bên cạnh có đồng nghiệp kéo cô một cái, "Suỵt! Nhỏ giọng một chút, Thi Vực là ai cô không rõ à, dám ở sau lưng nghị luận anh ta, là không muốn chén cơm đúng không?"

"Tôi nói đúng sự thật mà thôi, anh ta...."

"Cô mới đến không biết cái gì, không biết Thi Vực cưng chiều cô ấy bao nhiêu đâu, chỉ với chiếc nhẫn giá trị ngàn vạn đeo trên tay cô ấy, người đàn ông chịu tặng cho cô ấy chiếc nhẫn ngàn vạn sẽ bụng dạ hẹp hòi ư?"

"Đúng vậy, cô không biết thì không nên nói lung tung, tránh cho rước họa vào thân. Hiện tại ông chủ lớn của công ty chúng ta là Thi Vực, chỗ này khắp nơi đều có tai mắt của anh ta!"

Vị đồng nghiệp mới tới kia không ngờ một câu của mình sẽ bị quần công, á khẩu không trả lời được một lúc lâu mới lại mở miệng nói: "Cấp cao nhất của công ty chúng ta không phải là tổng giám đốc Thẩm à, nếu Thi Vực thật là ông chủ, tại sao phải gọi công ty là tập đoàn Thẩm thị, mà không phải tập đoàn Thi thị, còn có, tại sao anh ta không tự mình đến tọa trấn?"

"Đầu óc cô không đủ dùng phải không." Có đồng nghiệp giận, "Bình thường cô đều không chú ý tin tức hả, Thẩm Tổng họ Trầm, Thẩm Chanh cũng họ Thẩm, bọn họ là hai cha con đó! Hơn nữa trước đó khi Thi Vực thu mua tập đoàn Thẩm thị từng nói, cái công ty này là anh ta tặng cho tổng giám đốc Thẩm!"

Vẻ mặt đồng nghiệp mới ngu muội: "...."

Lúc Thẩm Chanh đi ra từ phòng làm việc của quản lý, mọi người tụ tập một chỗ xì xào bàn tán lập tức tản ra.

"Thẩm Chanh, đã lâu không gặp...."

"Trong khoảng thời gian này cô đã đi đâu, sao không về thăm chúng tôi một chút."

"Đúng vậy, đúng vậy đó...."

"Mấy tháng không thấy, cô lại xinh đẹp rồi."

"Lần này lúc đi phòng làm việc của quản lý Triệu, có phải là dùng thân phận phu nhân của ông chủ lớn không, cảm giác có giống như trước kia không?"

Đối với nhiệt tình của các đồng nghiệp, Thẩm Chanh đáp lại từng người, sau đó bỏ món điểm tâm ngọt mang đến lên trên bàn, ý bảo các cô đều nếm thử xem.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.