Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 883: Xem đủ chưa?



Editor: May

Tô Cửu Y siết chặc góc áo, nếu như không phải cô phản ứng nhanh, suýt chút nữa đã mất mạng rồi.

Nghĩ đến đáng sợ trong nháy mắt vừa rồi, chân cô mềm đến không đứng được, đại não một mảnh hỗn loạn không thể suy nghĩ.

Các nhân viên bảo vệ cũng vào tới, thấy được một mảnh hỗn độn bên trong phòng, cũng bị dọa hết hồn.

Mấy nhân viên làm việc trong tầng lầu nghe tiếng chạy tới, rối rít nghị luận.

Lúc Thi Ngạo Tước đến, nhìn thấy Tô Cửu Y co rút thành một cục trong góc, ánh mắt trống rỗng cực kỳ giống như lúc gặp phải cô trong tiệc đính hôn vào tối hôm qua.

Khi đó là đau lòng, lúc này là sợ hãi.

Quản lý đi theo sau lưng Thi Ngạo Tước, trông thấy Tô Cửu Y co lại ở góc tường, mà Thích Cảnh Nhân đang ngồi xổm ở ngay bên cạnh, mặt lập tức kéo xuống, mắng chửi nói: "Các người không làm ở cương vị công tác cho tốt, chạy đến nơi này làm gì!"

Thích Cảnh Nhân từ chối cho ý kiến liếc anh ta một cái, cũng không có một chút sợ hãi với răn dạy của anh ta.

"Đều đi ra ngoài." Thi Ngạo Tước đứng ở ngưỡng cửa, lạnh chìm mở miệng.

Quản lý thở dài, liếc nhìn Tô Cửu Y và Thích Cảnh Nhân, lại nhìn Thi Ngạo Tước mím chặt đôi môi, im lặng hai giây vẫn là đi ra ngoài.

Tuy rằng chưa thấy qua ông chủ tức giận, nhưng ai cũng chọc không nổi người đàn ông này, tất cả mọi người duỗi cổ vào bên trong dò xét vài lần, lại lần lượt rời đi dưới sự ra hiệu của quản lý.

Tô Cửu Y bị dọa đến không nhẹ, tay vẫn luôn không ngừng run rẩy, Thi Ngạo Tước đi hai ba bước đến bên cạnh của cô, ngồi xổm xuống nhíu lông mày nhìn chăm chú vào cô.

Toàn thân cô xụi lơ không có một chút sức lực, môi dưới bị cắn đến trắng bệch không chút sức sống, run run rẩy rẩy ngẩng đầu nhìn người tới, trong ánh mắt cũng đầy trống rỗng.

Thi Ngạo Tước thở dài, cánh tay vòng ở bờ vai của cô, ôm ngang lấy cô từ trên mặt đất.

Thân thể Tô Cửu Y vọt đến giữa không trung, bất giác leo lên bờ vai của anh, sau đó lại cảm thấy động tác này rất quen thuộc, giống như trước đó đã từng làm giống như vậy.

Bên ngoài phòng quan sát vây đầy người, vẻ mặt quản lý tức giận hỏi tội bảo vệ, nhìn thấy Thi Ngạo Tước ôm Tô Cửu Y đi tới, lại im lặng.

Thi Ngạo Tước nhàn nhạt liếc nhìn Thích Cảnh Nhân bên cạnh, cuối cùng rơi tầm mắt xuống trên người quản lý, lạnh lùng nói: "Gọi Tần thiếu gia đến xử lý chuyện này."

"Dạ, ông chủ." Quản lý rất cung kính trả lời.

Đêm, càng sâu.

Trong phòng VIP, Tô Cửu Y dần dần khôi phục một chút ý thức, cô kề sát ở trên người Thi Ngạo Tước, nhiệt độ trên người của anh, còn có mùi thơm ngát và mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa quyện với nhau, dường như có thể khiến cho cô an tâm.

Cô ngẩng đầu nhìn mặt lạnh lùng của anh, vẻ mặt anh vẫn lành lạnh như lúc gặp mặt hai lần trước, kiêu ngạo làm cho người ta khó có thể tiếp cận.

Nhưng hiện tại cô mới phát hiện, cho dù anh có ngàn vạn không tốt, vừa rồi cũng đã giúp cô. Những oán giận lúc trước, tất cả đều nuốt xuống trong bụng.

Từ nhỏ đến lớn, ít ai bỏ ra thật lòng với cô, ít ai đối tốt với cô, ngoại trừ người mẹ đã chết, anh là người đầu tiên.

"Nhìn đủ chưa?"

Nghe được giọng nói lạnh lùng của anh, Tô Cửu Y hơi ngượng cúi đầu xuống, vừa rồi quả thật nhìn anh quá lâu.

Qua một hồi lâu, cô mới nghĩ đến đẩy anh ra, tự giác nhích lại phía bên cạnh.

"Tôi đi điều tra băng giám sát, muốn tìm được người tiến vào gian phòng anh ngày đó, nhưng quản chế bị người động tay chân. Cho nên thật không có tra được gì."

Vẻ mặt Tô Cửu Y ngưng trọng nhìn Thi Ngạo Tước, hy vọng anh có thể ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Nhưng vẻ mặt Thi Ngạo Tước lại không có phập phồng quá lớn, chỉ là khơi gợi mày kiếm, nhàn nhạt nói: "Sau đó thì sao?"

Tô Cửu Y im lặng một giây, nói: "Sau đó tôi liền phát hiện trên người có súng tia hồng ngoại bắn trúng, sau đó không biết là ai nả một phát súng vào trong phòng giám sát...."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.