Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 907: Anh thật chói mắt



Sau khi nói xong, bà nhìn đồng hồ đeo trên tay, vội nói: "Có mấy người bạn chờ ta đi chơi mạt chược, cũng không thể chậm trễ, như vậy, hai người các con đi dạo đi. Trí Kha, mua cho Man Ngưng thêm mấy bộ quần áo, giữa trưa mang con bé đi ăn chút gì đó, con xem đứa nhỏ này thật gầy."

Vẻ mặt Tống Trí Kha hắc tuyến nhìn mẹ Tống muốn bỏ đi, thầm nghĩ ban ngày chơi mạt chược thật đúng là nhàm chán.

Tô Man Ngưng lại biết mẹ Tống đây là đang chế tạo cơ hội, bởi vì hôm nay mẹ Tống hẹn cô ra với lí do thoái thác chính là quá nhàm chán không có chuyện gì để làm....

Sau khi mẹ Tống đi, Tống Trí Kha cắm một tay vào trong túi quần tây, mang theo túi giấy, vẻ mặt nhàn nhã đi thẳng về phía trước.

"Mẹ của tôi nhất định thích cô gái khôn ngoan." Tống Trí Kha đi ở phía trước, lạnh nhạt mở miệng.

Tô Man Ngưng siết chặc túi xách LV số lượng có hạn, gật gật đầu.

"Hai ngày nữa là ngày sinh của Tiền lão gia, cô hẳn là cũng biết đúng không?" Tống Trí Kha quay đầu hỏi cô, "Ba mẹ tôi đều hy vọng chúng ta có thể cùng đi, dù sao lúc còn trẻ Tiền lão gia chính là kiêu hùng giới kinh doanh, tiền bối đức cao vọng trọng."

Chuyện này, Tô Man Ngừng từng nghe Triệu Thư Nhã nhắc qua, mà mẹ của cô cũng có ý bảo cô cùng đi với Tống Trí Kha, hiện tại Tống Trí Kha đề nghị, cô cũng không tiện cự tuyệt, vì vậy đáp ứng: "Tốt, đến lúc đó tôi sẽ cùng đi với anh."

Tống Trí Kha gật gật đầu, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, hỏi: "Đói rồi sao? Muốn ăn chút gì không."

Tô Man Ngưng còn tưởng rằng sau khi anh xem thời gian sẽ qua loa tắc trách cô vài câu, sau đó lấy cớ rời đi, không ngờ anh là muốn mang cô đi ăn cơm.

Cô kinh ngạc nhìn nhìn ánh mắt nhu hòa của người đàn ông trước mặt, cười yếu ớt trả lời: "Nghe theo anh."

*

Tô Cửu Y làm việc ở nhà họ Thi mấy ngày, ngoại trừ ngày thứ nhất nhìn thấy Thi Ngạo Tước, còn lại đều là nhìn thấy bóng dáng của anh từ xa, không có gặp mặt chính diện, chứ đừng nói chi là nói chuyện.

Bộ dáng anh dường như rất bận rộn, buổi sáng ra cửa rất sớm, buổi tối thì tới đêm khuya mới quay lại.

Người bận rộn như vậy, sẽ không rãnh bao dưỡng phụ nữ bên ngoài đi?

Tô Cửu Y thức dậy rất sớm, nằm sấp ở trên lan can nhìn Thi Ngạo Tước vội vàng rời khỏi phòng khách dưới lầu, nghĩ anh mỗi ngày đang bận những chuyện gì.

Lúc Thi Ngạo Tước đi tới cửa, đột nhiên dừng bước chân lại, ngẩng đầu nhìn cô gái đang ngẩn người trên cửa sổ.

"Này." Anh lên tiếng.

Tô Cửu Y bị tiếng nói của anh làm hồi thần, vội nhìn sang nơi phát ra âm thanh, Thi Ngạo Tước dưới lầu nhíu mày, ngoắc ngoắc ngón trỏ với cô.

Cô quay đầu quan sát chung quanh một lượt, chung quanh không có người, xác định anh là đang gọi cô.

"Sao vậy?" Cô hỏi anh.

"Cô đổi bộ quần áo, mang cô đi ra ngoài."

Thi Ngạo Tước vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt vừa rồi, nhưng lời nói ra lại thật sự khiến người ta miên man bất định.

Mang cô đi ra ngoài? Đi đâu? Coi như đi hẹn hò ư? Làm sao có thể....

Thời gian này, trong đại sảnh không có nữ hầu khác, chỉ có mấy vệ sĩ áo đen còn đứng ở ngưỡng cửa lặng im bất động canh giữ.

Tô Cửu Y gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó dùng tốc độ cực nhanh trở lại gian phòng, đổi quần áo rồi ra cửa.

Quần áo vẫn là bộ đã mặc vào ngày tới đây, bởi vì ở nhà họ Thi hoàn toàn không mặc không đến quần áo gì ngoại trừ trang phục nữ hầu, cho nên quần áo này bị cô treo ở trong tủ quần áo mấy ngày.

Sau khi xuống lầu, Thi Ngạo Tước đang đứng ở ngưỡng cửa, bóng dáng thon dài thẳng tắp đứng lẳng lặng, nhìn kiểu gì đều giống như ngôi sao đi ra từ trong phim thần tượng.

Không đúng, anh rõ ràng so còn muốn chói mắt hơn ngôi sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.